Tiêu Đề: Cái đức hạnh khiến người ta vừa yêu vừa hận!
Vốn dĩ mặt sông tràn ngập sương mù bình tĩnh không lay động, bởi vì bóng lửa rơi vào mà bùng lên một cột nước cao mấy thước, nước văng tung tóe, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, hòm thư nổ tung, ngọn lửa vẫn đang cháy trên mặt nước nhanh chóng bị sóng lớn dập tắt…
Mặt sông rộng lớn vô ngần nhanh chóng bình tĩnh lại, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng, trên cầu đã có một số xe cảnh sát dừng lại, nhìn về ngoài thì không có bất cứ thương vong nào!
“Vì sao anh ấy không chạy?! Rõ ràng có thể chạy trốn!”. Sau khi cúp điện thoại, Hạ Hòa không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, biết rõ còn hỏi, cô ngồi trên ghế salon, hai tay ôm ngực.
Diệp Kiều ở bên cạnh mở điện thoại di động lên, lập tức thấy tin tức.
Trên con cầu bắc qua sông lớn của tỉnh H, một vụ nổ đã xảy ra sau khi một chiếc xe ô tô màu đen rơi xuống cầu, bây giờ không rõ số người thương vong…
“Lục Bắc Kiêu! Tiểu Thất ra sao rồi?! Có trốn thoát không?! Em không tin nó không trốn được, nó không thể nào chịu chết được!”. Sau khi xem xong tin tức, Diệp Kiều lập tức gọi điện thoại cho Lục Bắc Kiêu, trầm giọng hỏi.
“Anh gọi điện thoại cho nó mà không cách nào liên lạc được, cảnh sát ở hiện trường trả lời là không phát hiện ra tung tích của nó, cũng không xác định được là nó rớt xuống sông hay là thoát rồi!”. Lục Bắc Kiêu thành thật nói.
Người đàn ông mặc đồ rằn ri đứng vững vàng tại chỗ như núi, nhưng không ai nhìn thấy nội tâm anh sớm đã cuộn trào mãnh liệt!
Diệp Kiều tâm lý vững, một tay chống nạnh, một tay cầm điện thoại di động: “Mẹ kiếp lại mất liên lạc! Em ghét nhất cảm giác này! Con em sẽ không có chuyện gì đâu! Thằng nhóc thúi, nó tốt nhất nên gọi điện thoại trước cho em!”
Mặc dù giọng điệu tức giận, nhưng chỉ có chính cô mới cảm nhận được trái tim mình đang không ngừng run rẩy mà thôi.
Hạ Hòa đã sớm đứng lên, nắm thật chặt cái túi gấm màu xanh nhạt, nhìn Diệp Kiều, mày nhíu chặt lại.
Sau khi cúp điện thoại, cô lại ném điện thoại lên ghế salon: “Đàn ông nhà họ Lục! Đều có cái đức hạnh vậy đấy!”
Cái đức hạnh khiến người ta vừa yêu vừa hận!
Nhưng cũng có lòng dạ và ý chí mà một nam tử hán nên có!
“Hạ Hạ, em bình tĩnh một chút, tình hình bây giờ là nó sống chết không rõ. Thằng nhóc thúi này không sợ chết, nó có thể chịu đựng được! Tiếp theo chúng ta cứ chờ tin tức đã!”. Diệp Kiều thấy bên cạnh còn có Hạ Hòa, lập tức tiết chế cảm xúc lại, trấn an cô ấy.
Hạ Hòa gật đầu, lúc này, cái “bùa hộ mệnh” này cũng không còn được nhắc đến nữa…
Tiểu Thất, anh dám không trở lại thử xem?!
Thật ra cô rất sợ, sợ lần này cậu đưa đá cho cô, để cô thoát hiểm, chính cậu lại không thể nào thoát được một kiếp…
Nghĩ thế, nước mắt vô thức lăn xuống.
Nghe nói xe của Dạ Thất bị nổ, cậu bây giờ sống chết không rõ, Dạ Hào Minh suýt nữa thì ngất xỉu, nhưng những đứa con của ông ta thì đang ui vẻ trong lòng, hầu như không ai quan tâm là xe của cậu rốt cuộc vì sao mà phát nổ.
“Nổ ấy à, lành ít dữ nhiều! Mười giờ sáng nay, không phải cậu ta muốn ký hợp đồng với khách hàng lớn sao?”. Dạ Xán nói xong thì nhìn thời gian: “Con gọi điện thoại bảo thằng năm đại diện nó ký hợp đồng!”
Dạ Hào Minh uống một viên thuốc trợ tim, thở hổn hển: “Nếu Tiểu Thất thật sự chết, Dạ Thị cũng xong đời, để tao xem chúng mày làm thế nào!”
“Cha! Sao cha cứ làm như thể không có nó là trái đất sẽ ngừng xoay thế?! Nguy cơ của Dạ Thị sớm đã được giải trừ vào ba năm trước rồi, các sản nghiệp phát triển rất mạnh, bây giờ, mọi người có thể quản lý tốt Dạ Thị!”. Dạ Xán chỉ thiếu điều nói ra năm chữ “ngồi mát ăn bát vàng” thôi.
“Mày, bọn mày…Tiểu Thất dù gì cũng là em ruột của bọn mày mà!”. Dạ Hào Minh tức giận nói.
“Cha! Cha thôi đi, người ta cũng đâu có xem bọn con là anh chị em ruột, càng không xem cha là cha ruột!”. Dạ Xán lại nói.
Bên kia, Dạ Quang đã hào hứng đi tới phòng họp, chuẩn bị ký hợp đồng với khách hàng lớn.
“Chúng tôi vừa nghe nói, giám đốc Lục Lục Chiến Kỳ đã xảy ra chuyện?”. Đại biểu khách hàng có vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí là có chút bi thương mà hỏi.