Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1487 - Chương 1487:

Chương 1487:

Tiêu Đề: Cái gì gọi là “vẫn tính là đàn ông”?!

Ngay cả Diệp Kiều cũng nói, Tiểu Thất đúng là lớn rồi, gặp phải vấn đề, cậu có thể giống như một người đàn ông, dựa vào dũng khí, tài trí và năng lực của mình để giải quyết!

Lần này, cậu triệt để giải quyết nhà họ Dạ, sau này, nhà họ Dạ sẽ không dám đối phó với cậu nữa!

Bao gồm cả lần trước xử lý chuyện của Hình Băng Tư, cho dù cậu hơi có cảm tình với mẹ của Hình Băng Tư, nhưng người phụ nữ của cậu bị ức hiếp, cậu không chút do dự, không quan tâm tới bất cứ cảm tình nào!

Hạ Hòa cũng không biết, Dạ Thất còn hiểu lầm Hình Băng Tư là người đã cứu cậu kiếp trước, nhưng cho dù có cứu cậu thì đó cũng đã là chuyện cũ trước kia, không liên quan đến kiếp này, bây giờ trong mắt cậu chỉ có cô!

Cô ôm chặt cậu, phối hợp theo nhịp điệu của cậu, cùng cậu sáng tác ra một giai điệu tình yêu…

“Tiểu Thất! May mà anh không sao!”. Cô vùi đầu vào cổ cậu, trầm giọng nói.

Hai người ôm nhau, người đàn ông vén mái tóc ướt nhẹt của cô lên, cắn một cái lên vành tai cô rồi nhổ ra, bàn tay giữ chặt trên vòng eo nhỏ nhắn của cô bỗng đè mạnh xuống, cô hét lên một tiếng, mồ hôi chảy xuống từ da đầu.

Sao cậu lại không thấy vui vì cô còn nguyên vẹn không một chút tổn hại nhỉ!

Không ai nói thêm câu gì cả, chỉ có điên cuồng quấn quýt nhau mới có thể biểu đạt tình yêu của họ dành cho nhau!

Sau khi sốt cao và đổ mồ hôi, con người cũng thư thái hơn, nhiệt độ cũng giảm xuống, cô thức dậy trong ngực cậu, hai người vẫn còn ẩm ướt, hơi thở hòa lẫn vào nhau, thân mật đến mức khiến người ta đỏ mặt.

Dạ Thất vẫn chưa ngủ, thấy cô thức dậy, bàn tay to nhẹ nhàng áp lên trán cô: “Không nóng, khát không? Đi rót nước cho em nhé!”.

Cậu đã ngồi dậy, Hạ Hòa vội vàng ôm hông cậu: “Không khát!”

Cô dán lên người cậu như mèo con, không rời khỏi cậu một giây phút nào.

Dạ Thất ngồi dựa vào đầu giường, Hạ Hòa dựa vào ngực cậu, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của cậu, ngón tay thon dài đẹp mắt của cô đang nhẹ nhàng luồng qua mái tóc dài của cô.

“Vì sao không gọi điện cho em? Có xem em là người yêu thân mật nhất của anh không đấy?”. Cô lẩm bẩm oán giận, trong lòng chua chát.

Lời nói vừa thốt lên, cậu bỗng ngồi thẳng người dậy, nâng mặt cô lên, đôi mắt đen kịt nhìn cô chằm chằm: “Tiểu Hạ Tử, em cảm thấy ông đây chưa đủ thân mật với em à?”

Giọng điệu có vẻ uy hiếp, như thể ngay sau đó cậu sẽ chứng minh với cô một phen, rốt cuộc là có thân mật với cô hay không?!

Thấy cô như sắp khóc, cậu thoáng nở nụ cười, ép đầu cô vào ngực mình, tay liên tục vuốt ve trên vai cô như thể trấn an: “Không phải trong lòng không có em, mà là tình huống không cho phép, anh phải giả chết để lừa người nhà họ Dạ, gọi điện thoại cho em, sợ nghe thấy giọng của em sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng và sự tập trung của anh!”

“Mấy ngày nay anh đã trải qua những gì? Trời mới biết mấy ngày nay anh đã trải qua những gì!”. Cậu nói câu này như lẩm bẩm, hoặc như tự giễu: “Ngoan, cho ông đây hút điếu thuốc nhé!?”

Cô lẩm bẩm đồng ý, Dạ Thất xuống giường, đi lấy thuốc, cô nhìn thấy những vết thương trên lưng cậu, tim như thắt lại.

Trở về giường, cậu đã nhả khói phè phè, cô tiếp tục dựa vào ngực cậu nghe cậu nói.

“Lão ba lão năm nhà họ Dạ mưu đồ nổ chết anh, giá họa cho lão hai. Lão năm thấy lão ba tranh quyền, hai người trở mặt nhau, đêm hôm đó, anh nhìn thấy lão ba bị lão năm hại chết, có thể cứu chị ta, nhưng nhất quyết là không!”. Cậu cắn răng nói, dứt lời thì rít mạnh vài hơi thuốc: “Thiên thần áo trắng, nghe thế, có phải cảm thấy người đàn ông của em thật ác độc không?”

Đêm mưa sa gió giật đó, cậu đứng phía sau khung cửa sổ, nội tâm sao có thể chưa từng vật lộn?!

Nhưng tóm lại cậu không phải là một thánh nhân!

“Chỉ cần không phạm pháp, anh làm thế nào cũng đúng!”. Hạ Hòa cũng không cảm thấy cậu ác độc, cô biết từ nhỏ đến lớn cậu đã trải qua những gì, cũng biết anh chị em nhà họ Dạ xem cậu như cái đinh trong mắt như thế nào!

Đó là do họ gieo gió gặt bão!

“Nên thế!”. Dạ Thất trầm giọng nói, trong đầu đều là những hình ảnh mấy anh chị nhà họ Dạ ghét bỏ cậu như thế nào khi còn nhỏ.

Cậu dập tắt thuốc, xoay người đè cô dưới thân mình.

“Tiểu Thất, anh…”. Thấy dục vọng dày đặc trong đôi mắt cậu, cô sợ hãi rụt cổ lại.

“Còn muốn ăn em!”. Cậu cứ thế mà dứt khoát nói: “Không cho sao?”

“Thế…cho hay là không cho…”. Hạ Hóa ngơ ngác lẩm bẩm.

Nhưng mà, chó săn lớn đã nhào về phía cô rồi!

Không cho cũng phải cho!

Chứng cứ Dạ Quang mưu sát Dạ Thất và Dạ Xán vô cùng xác thực, đã bị viện kiểm sát bắt giữ, Dạ Hào Minh được đưa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, sau khi tỉnh dậy, thấy Dạ Thất, ông ta nói không ít lời xuất phát từ tâm can, nhưng Dạ Thất đều thờ ơ.

Người cha trong lòng cậu mãi mãi là con người khí phách muôn trượng, có tình có nghĩa, có máu có thịt – Lục đại ma vương!

Sau khi xử lý hậu quả của Dạ Thị xong, bọn họ trở về thành phố J.

“Mẹ, con nhớ Lục đại ma vương, mẹ đưa Tiểu Hạ Tử về nhà trước đi, con đến doanh trại tìm cha!”. Xuống máy bay, Dạ Thất chuẩn bị xe một chút rồi nói với Diệp Kiều.

Sau đó cậu nhìn về phía Hạ Hòa.

“Tiểu Thất, anh đi đi!”. Hạ Hòa vô cùng ân cần nói, Diệp Kiều cũng gật đầu.

Dạ Thất nhanh chóng xuống xe, lên một chiếc xe khác.

“Hai người họ gặp nhau lúc nào cũng kiêu ngạo, cắn xé nhau, nhưng trong lòng yêu thương nhau lắm đấy!”. Diệp Kiều cười nói với Hạ Hòa.

“Ừm! Ở trong lòng Tiểu Thất, thượng tá Lục vẫn là thần tượng của anh ấy! Thước đo chuẩn mực của anh ấy!”. Hạ Hòa cười nói, cô nhớ trước đây khi cậu vẫn chưa thông suốt, đối xử với cô còn ân cần hơn là bạn trai đối với bạn gái, cô thường xuyên hỏi, vì sao lại đối xử tốt với cô như vậy?

Cậu nói, cha cậu đối xử với mẹ cậu như vậy.

Máy bay trực thăng rằn ri hạ cánh xuống căn cứ, cửa buồng mở ra, một thượng tá lục quân xuống máy bay trong bộ đồ rằn ri và mũ bê rê, theo sau anh là những chiến sĩ đặc chủng đội mũ sắt vác balo và đeo súng trường.

Các chiến sĩ nhanh chóng giải tán, thân hình đồ sộ đó bước đến gần một hình bóng tươi trẻ đang đứng trong bóng râm, lúc sắp đến gần cậu, anh đeo kính râm lên.

Thằng nhóc thúi nguyên vẹn không chút tổn hại, trên mặt nở nụ cười đắc ý, cười đến mức lộ cả hàm răng!

Dạ Thất đột nhiên xông tới phía trước, đưa tay kéo kính của anh xuống, vốn với thân thủ của Lục Bắc Kiêu thì làm sao có thể để cậu thực hiện được, anh nghiêng người, Dạ Thất nhào vào hư không, anh cho thằng nhóc thúi một cú ném qua vai, bị Dạ Thất thoát ra một cách dễ dàng, cũng lẩn tránh rất xa.

Cậu chỉ muốn nhìn xem thử cặp mắt của Lục đại ma vương dưới cặp kính râm kia, có phải đang ửng đỏ lúc nhìn thấy cậu hay không!

“Nhóc con!”. Lục Bắc Kiêu phỉ nhổ một câu, sau đó lấy kính râm xuống, hai mắt không hề đỏ một chút nào.

“Lục đại ma vương, đi uống rượu đi!?”. Đã nói tới tìm anh uống rượu, ngài Tiểu Thất đây chưa bao giờ nuốt lời!

Cũng đúng lúc là giờ cơm trưa.

Chỉ chốc lát sau, hai cha con đã ngồi trong căn tin chuyên dụng cho quan quân ở căn cứ Tuyết Lang, uống rượu xái Ngưu Lan Sơn, ăn đồ trong căn tin.

Dạ Thất uống nhiều là dễ dàng mở máy hát: “Trước đây lúc vẫn còn trẻ con, con từng nghĩ rằng khi lớn lên, con nhất định sẽ thường xuyên uống rượu với cha, cũng biến thành đàn ông chút, khiến cha thay đổi cách nhìn một cách triệt để! Khỏi phải cảm thấy Tiểu Thất con chỉ là một kẻ hèn nhát chỉ biết dính lấy Diệp Kiều Kiều!”

Cậu đang nói đến kiếp trước.

Lục Bắc Kiêu nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên: “Ngoài việc trông rất gầy yếu ra, con bây giờ vẫn tính là đàn ông!”

Dạ Thất tức giận đập bàn: “Cái gì gọi là “vẫn tính là đàn ông”?! Là cơ ngực không cứng rắn bằng cha hay là cái ch…không lớn bằng cha?!”

Cái chữ kia vừa định thốt lên, ý thức nơi này là quân đội, đầu lưỡi ngài Tiểu Thất thắt nút lại.

Bình Luận (0)
Comment