Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1493 - Chương 1493:

Chương 1493:

Tiêu Đề: Những phóng viên kia là do anh tìm đến!

Lục Tiểu Vũ vừa dứt lời, ngài Tiểu Cổn đã cất bước rời đi.

Đây là lần đầu tiên Lục Tiểu Vũ nhìn thấy Lục Tiểu Cổn nói chuyện với một đứa nhóc mà trống mái không phân biệt được như vậy đấy, đứa nhóc đó còn khóc nữa!

“Lục Tiểu Cổn! Anh không ngồi xe em à?!”. Lục Tiểu Vũ cưỡi xe đạp đuổi theo cậu và hỏi.

Lục Tiểu Cổn như nghe thấy chuyện cười, rất nhanh, hình bóng nhanh nhẹn đó đã nhảy qua một con sông nhỏ sắp cạn nước, ngay sau đó bay qua đầu tường, biến mất!

Lúc Lục Tiểu Vũ cưỡi xe đạp về lại nhà lão thủ trưởng Lục thì Lục Tiểu Cổn đã ngồi vào mâm ăn cơm rồi!

Lục Bắc Trì uống say không biết gì, Ninh Giai âm lái xe chở anh, về tới nhà của bọn họ, đó là một căn hộ sang trọng ở tầng một của một chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố.

Số lần hai người họ ở cùng nhau trong cái nhà này sau khi kết hôn có thể đếm được trên đầu ngón tay!

Vất vả lắm cô mới dỗ được người đàn ông toàn là mùi rượu về đến nơi đến chốn, vừa mới vào nhà, cô còn chưa kịp đổi giày thì anh đã ôm cô từ phía sau, nghiêng đầu, vùi vào cổ cô: “Bà xã, chúng ta nhanh sinh một đứa đi, để cả nhà đại ca chê cười chúng ta kìa! Nhất định phải sinh trước ông nhỏ Thất!”

Vừa rồi ở trên bàn ăn, ông nhỏ Lục lại bị hối sinh!

Hơi thở nóng rực hòa lẫn với mùi rượu nồng nặc phun lên cổ cô, nghe anh nói vậy, Ninh Giai âm chỉ cảm thấy buồn cười: “Lục Bắc Trì! Anh nói xem anh có buồn cười không, buổi sáng thì ồn ào đòi ly hôn với em, đến trưa thì muốn sinh con với em?!”

Ninh Giai âm vất vả xoay người lại, hai tay chống lên lồng ngực anh, ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú say khướt của anh, nhếch môi: “Tại sao vậy? Rốt cuộc vì sao lại cố chấp đòi ly hôn với em như thế? Ninh Giai âm em rốt cuộc có lỗi với anh chỗ nào? Lúc anh có nhu cầu sinh lý, em không thỏa mãn anh sao, hay là em không cho anh đủ thể diện trước mặt các anh em tốt của anh? Lúc các anh tụ tập, có khi nào em gọi điện thúc giục chưa?!”

Lục Bắc Trì đứng đó, trông như sắp ngủ.

Tóm lại là anh căn bản không nghe lọt vào tai!

Cô kéo anh đến phòng ngủ, đẩy anh lên giường, anh ngã xuống rồi ngủ ngay.

Ninh Giai âm thở dài, cởi giày ra cho anh, đặt chân anh lên giường.

“Ninh Giai âm! Con mẹ nó anh không thích người phụ nữ chết bầm như em đâu!”. Cô vừa đi tới cửa thì chợt nghe người đàn ông trên giường lẩm bẩm nói một câu khiến trái tim cô thắt lại.

Sau khi ra ngoài, cô không nghe thấy Lục Bắc Trì lại lầm bầm: “Ninh Giai âm, người đàn ông trong lòng em rốt cuộc là ai?!”

Bên cửa sổ sát đất, người phụ nữ mặc áo lông màu đen đang làm ổ trên ghế salon, miệng ngậm thuốc lá, mái tóc dài hơi xoăn buông xõa hai bên thái dương, phần tóc còn lại thì tùy tiện cột lên.

Hút thuốc có thể khiến người ta tỉnh táo, cô lại điên rồ đến mức không thể tỉnh táo được, trong đầu đều là câu nói vừa rồi của anh, mà những lời không khác gì mấy mà anh đã từng nói nhiều năm về trước…

Đó đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi.

Mùa hè nóng ran, ban đêm, trên sân bóng rổ trong đại viện, mỗi thiếu niên mặc áo thi đấu, mồ hôi đổ như mưa.

Cầu thủ xuất sắc nhất không phải ông nhỏ Lục Lục Bắc Trì thì không còn là ai khác, cậu mặc áo thi đấu số 23 bản chính của Jordan, chân mang giày bóng rổ bản chính của Jordan, một cú ném bóng tuyệt đẹp, giống như một Jordan phiên bản nhỏ vậy, uy lực và đẹp trai!

Các nữ sinh ở bên ngoài không ngừng hoan hô, trong đó, một cô bé có dáng người mập mạp ở trong góc cũng đang âm thầm hoan hô cho cậu.

Trận bóng rổ kết thúc, đám đông giải tán, trời dần tối, ông nhỏ Lục vẫn còn một thân một mình tự tìm kiếm chuyện vui đùa trên sân bóng rổ.

Không biết qua bao lâu, cậu mới xoay bóng rời khỏi sân bóng.

Lúc Bắc Trì quẹo cua, suýt chút nữa đụng phải một bức tường!

Lồng ngực của cô gái có thể dùng từ “bức tường” để hình dung, liếc mắt một cái, cậu còn tưởng là Diệp Tiểu Kiều lúc chưa giảm béo thành công nữa chứ!

“Anh Trì Tử!”. Cô gái tuy có hình thể rất to lớn mạnh mẽ, nhưng mà giọng nói lại ngọt ngào uyển chuyển.

Lục Bắc Trì nhận ra cô, là cô gái mập mạp nhỏ nhắn của nhà họ Ninh.

Cô mặc cái áo thun rộng thùng thình, tóc dài, trên đỉnh đầu vừa vặn là một chiếc đèn tường, chỉ thấy vẻ mặt e lệ của cô.

“Cô làm gì thế?”. Lục Bắc Trì người đầy mồ hôi nhướn mày hỏi.

“Anh Trì Tử, em, em…thích anh!”. Cô gái mập mạp cúi thấp đầu, rụt rè nói.

Tình huống gì đây?!

Đúng lúc này, một tiếng huýt sáo vang lên, nhóm người Trình Đại Phi, Hắc Tử, Trần Đào không biết xuất hiện từ đâu ra, Trình Đại Phi đê tiện nói: “Ôi chao trời ơi! Trì Tử! Bông hoa nặng ký nhất đại viện chúng ta tỏ tình với cậu à!”

“Trì Tử! Cậu có đồng ý không?!”. Hắc Tử trêu ghẹo, cười lộ hàm răng trắng.

Vẻ mặt của mấy tên khác cũng trông có chút hả hê!

Dường như bị một con nhóc mập mạp như thế tỏ tình là một chuyện rất xui xẻo vậy đó!

“Nhóc con, cô làm loạn cái gì đó?! Đi chỗ khác chơi, ông đây đã có người mình thích rồi!”. Lục Bắc Trì tức giận nói, chỉ thấy đầu của cô nhóc mập mạp càng cúi thấp hơn!

“Anh thích ai vậy?”. Ninh Giai âm dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn cậu và hỏi.

“Tôi thích ai liên quan đến cô sao?! Nói tóm lại là, ông nhỏ Lục tôi đây thích ai cũng không thể thích cô! Đi chỗ khác chơi!”. Lục Bắc Trì tức giận nói, vốn dĩ cậu muốn nói khéo léo một chút, nhưng mà ngay trước mặt mấy anh em, nếu không từ chối khí phách như vậy, trở về bọn họ sẽ đùa cợt cậu!

Một câu nói khiến cho một cô thiếu nữ mới biết yêu nản lòng thoái chí, lặng lẽ rời đi.

Đằng sau vang lên tiếng cười ầm ĩ của đám thiếu niên, giống như đang chế giễu cô không biết lượng sức mình vậy!

Người đàn ông trong lòng cô, chẳng phải là anh sao?!

Hút xong một điếu thuốc, Ninh Giai âm hoàn hồn lại từ trong những suy nghĩ xa xôi, cô dập tắt tàn thuốc, hít sâu một hơi.

Cô đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi thì chợt nghe thấy khúc nhạc dạo của bài “Rất muốn lớn tiếng nói yêu em” – ca khúc chủ đề của “Slam Dunk” – bài hát đã lặp đi lặp lại vô số lần trong thời niên thiếu của cô.

Năm đó cũng vì anh nên mới nghe, trong tích tắc lại như trở về tuổi xuân xanh miết vô tri, sửng sốt rất lâu, cô mới nhận ra, là tiếng chuông điện thoại di động của anh.

Tên khốn này, hơn ba mươi rồi mà vẫn giống con nít!

Cô đi vào phòng ngủ, móc điện thoại di động ra từ trong túi quần lính của anh.

“Trì Tử! Cậu làm cái gì đấy? Lâu thế mới nghe máy! Nể tình hồi sáng anh em tìm cho cậu nhiều phóng viên như vậy, buổi tối chúng ta tụ tập đi!?”.

Giọng nói của Trần Đào vang lên.

Phóng viên hồi sáng, là Lục Bắc Trì bảo Trần Đào tìm?!

“Trần Đào! Anh nói những phóng viên đó là do anh tìm?!”. Ninh Giai âm tức giận hỏi.

Mẹ kiếp!

Sao lại là chị dâu nghe máy?!

“Chị, chị dâu, đây không phải là chủ ý của tôi đâu, tôi nào dám?! Là, là Trì Tử gọi tìm, cậu ấy, cậu ấy muốn công khai chuyện hôn nhân của hai người!”. Trần Đào sợ đến mức nói lắp bắp.

Ninh Giai âm nhìn về phía người nào đó vẫn còn đang ngủ say ngáy khò khò trên giường!

“Trần Đào, anh nói xem, tên khốn Lục Bắc Trì này có bị bệnh không?! Vừa muốn ly hôn với tôi, vừa công khai quan hệ của chúng tôi, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?!”. Ninh Giai âm tức giận hỏi.

“Hả? Chị dâu, chị nói cái tên đó muốn ly hôn với chị á? Tôi không nghe lầm chứ? Cậu ta thề thốt nói với tôi, công khai quan hệ của hai người là tuyên bố chủ quyền đối với cô với bên ngoài mà!”. Trần Đào không hiểu ra sao.

Lục Bắc Trì cưng vợ như bảo bối, sao có thể ly hôn được?!

Ninh Giai âm vừa khiếp sợ vừa không còn gì để nói, mắt lại nhìn lên người kẻ ti tiện nào đó đang nằm trên giường!

Bình Luận (0)
Comment