Tiêu Đề: Nói ra bí mật của tôi với mấy đứa trẻ khác rồi phải không?!
Lục Bắc Trì bị anh cả nhà mình hỏi đến ngậm miệng.
Anh có thể ăn ngay nói thật không? Vậy thì mất mặt quá!
“Anh cả, có thể anh không cho là thật, thật ra, đến đơn ly hôn em cũng không in ra! Em ấy mà, chỉ dọa cô ấy một chút thôi!”. Trí thông minh của Lục Bắc Trì lóe lên, anh ghé vào tai Lục Bắc Kiêu, thấp giọng nói.
Vừa dứt lời đã bị Lục Bắc Kiêu đá cho một cú!
Hình ảnh ông nhỏ Lục ba mươi mấy tuổi bị anh cả dạy dỗ, giống như thời mười mấy tuổi vậy!
“Lục Bắc Trì! Cậu thế mà là đàn ông à?”. Lục đại ma vương ghét bỏ nói, ném ra câu này xong thì đi vào nhà.
Lục Bắc Trì: “…”
Sao anh lại không được tính là đàn ông?!
…
Lục Tiểu Vũ cưỡi xe đạp tìm quanh đại viện, vừa tìm vừa gọi tên Lục Tiểu Cổn, kêu đến rát cả họng. Nếu có Tiểu Bạch Thái ở đây thì tốt rồi, cũng không cần cô bé tự thân xuất mã đi tìm người!
Tiểu Bạch Thái phản bội, chạy trốn cả học kỳ rồi, một cuộc điện thoại cũng chưa từng gọi cho cô bé, QQ cũng không liên lạc với cô bé!
Làm người ta ghét!
“Lục Tiểu Cổn! Mẹ anh gọi anh về nhà ăn cơm!”. Lục Tiểu Vũ càng nghĩ càng giận, thế là rống to hơn.
Lục Tiểu Cổn?
“Đầu nấm” đang đi trên con đường nhỏ ven bờ sông trong đại viện nghe thấy cái tên này thì sợ run cả người, cậu nhìn thoáng ra đằng sau, khi nhìn thấy một bóng người đứng cách đó không xa, cậu sợ đến mức giơ chân muốn chạy!
Mẹ ơi, tiểu bá vương nhà họ Lục lại muốn làm khó cậu rồi!
Chẳng qua vừa chạy vào con hẻm nhỏ thì đã bị mấy cậu bé nhảy từ trên tường xuống chặn lại!
“Nhóc con nhà ai thế này?! Dám đi đường của bọn tao?!”. Mấy cậu bé to lớn bao vây Đầu Nấm, ăn nói không có thiện cảm gì.
“Tôi, tôi họ Lâm, các anh tránh ra!”. Đầu Nấm lớn tiếng nói, tỏ vẻ hung dữ.
“Họ Lâm? Chưa từng thấy! Nhóc con, thuốc lá mày cầm trên tay, giao ra đây!”. Một cậu bé cầm đầu thấy gói thuốc lá Đầu Nấm nắm chặt trong tay, lên giọng nói.
Đầu Nấm vội vàng thu tay ra sau lưng: “Cái này là tôi mua giúp ông nội!”
“Ha! Thằng nhóc xấu xa này!”. Mấy cậu bé to con bước tới định cướp!
Lúc này, một tiếng súng mô hình vang lên!
Chỉ thấy cách đó không xa, một cậu bé cao lớn mặc đồ rằn ri, trong tay cầm một khẩu súng trường mô hình 1
Tiêu Đề:1, nòng súng hướng lên trên, cái khí thế đó còn oai phong hơn cả những người lính huấn luyện trong thao trường nữa!
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy tiểu bá vương nhà họ Lục, sợ đến mức xoay người chạy!
Đầu Nấm thấy mấy thằng nhóc đầu gấu đã chạy mất, cậu cũng nhanh chân chạy!
“Đứng lại!”. Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Thiếu niên mười hai tuổi, vừa mới bước vào tuổi dậy thì, giọng nói bắt đầu trở nên trầm thấp.
Một tiếng mệnh lệnh khiến Đầu Nấm sợ đến mức lập tức dừng bước lại, nín thở, không dám nhúc nhích dù chỉ là một cử động nhỏ.
Giày lính đạp lên lá khô phát ra âm thanh giòn tan, âm thanh càng ngày càng gần, nước mắt Đầu Nấm lách tách rơi xuống.
Cậu bị cái tên tiểu bá vương này dọa sợ phát khóc!
Bởi vì không cẩn thận mà thấy được cái bớt chữ “Cổn” trên mộng cậu, cậu đã bị tiểu bá vương nhà họ Lục theo dõi!
“Thấy tôi mà chạy cái gì? Hả?”. Cậu dùng nòng súng nâng cằm của thằng nhóc lên, Lục Tiểu Cổn liếc nhìn Đầu Nấm lùn hơn mình nhiều từ trên cao, uy nghiêm hỏi.
“Nói ra bí mật của tôi với mấy đứa trẻ khác rồi phải không?!”
“Huhuhu…em không có…ngài Tiểu Cổn em chưa nói…”. Đầu Nấm khóc lóc nói.
Lục Tiểu Cổn ghét bỏ nhíu mày, bỏ nòng súng xuống, cầm lấy bằng một tay: “Nhìn cái vẻ nhát gan của mày chắc là không dám nói! Con trai mà khóc sướt mướt, tiền đồ đâu! Không cho khóc!”
Lời của cậu giống như tiếng trống, ra lệnh một tiếng, Đầu Nấm lập tức dừng khóc!
“Lục Tiểu Cổn! Mẹ anh gọi anh về nhà ăn cơm!”. Khó khăn lắm mới tìm được Lục Tiểu Cổn, Lục Tiểu Vũ thở phì phò nói.