Tiêu Đề: Mối liên hệ duy nhất giữa chúng ta không còn nữa
Trong khoa nội trú của bệnh viện lúc hơn hai giờ sáng, trên hành lang dài yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp.
Bóng người đen dài cao lớn bước nhanh về phía phòng bệnh thứ hai đếm ngược từ cuối ở hành lang, y tá chạy chậm theo phía sau anh còn chưa đuổi kịp anh, anh đã vội vàng đẩy cửa phòng bệnh ra!
"Ninh Ninh:- "
Lục Bắc Trì vội vàng gọi, khi anh nhìn lên, anh thấy Ninh Giai âm trong chiếc áo len đang đứng bên giường bệnh thu dọn đồ, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.
Ninh Giai âm đang thu dọn đồ đạc nhìn người đàn ông mang theo vẻ mặt lo lắng sau khi đẩy cửa thì sững ờ, cô thờ ơ.
Ánh mắt Lục Bắc Trì rơi vào bụng của cô, anh cất bướctiến lên vài bước, ánh mắt lại rơi vào trên khuôn mặt có vẻ bình tĩnh của cô, "Đứa nhỏ thì sao?"
Anh run giọng hỏi, đôi môi run run.
Sau khi nhận được cuộc gọi của Hoa Hoa, anh vội vàng trung tâm thành phố đến vùng ngoại ô bên ngoài này, lái xe hơn một giờ đồng hồ.
Ninh Giai âm mặt không thay đổi nhìn xem anh, thản nhiên nói: "Lục Bắc Trì, mối liên hệ duy nhất giữa chúng ta không còn nữa. Như vậy cũng tốt, ly hôn càng dễ hơn."
Ý cô là con không còn nữa...
Ly hôn...
Hai cú sốc liên tiếp đủ khiến một người đàn ông hơn ba mươi tuổi sụp đổ!
Anh sững sờ đứng đó không nhúc nhích, hốc mắt phiếm hồng, yết hầu nghẹn lại, ánh mắt nhìn cô chằm chằm...
Người phụ nữ đã lặng lẽ yêu anh mấy năm này, lúc này đang thu dọn đồ đạc, bình tĩnh vô cùng, tâm trí anh tràn ngập những dòng chữ cuối cùng trong cuốn nhật ký.
Lúc này, anh vừa đau khổ vừa ân hận.
"Vợ... Ly, ly hôn cái gì... Ai đồng ý muốn ly hôn? Chúng ta không ly hôn, con không có còn có thể có tiếp!" Anh mở rộng bước chân đi đến chỗ cô, vừa đi vừa run rẩy nói, khóe miệng gượng cười.
Con của bọn họ không còn nữa!
Đứa con mà anh mong muốn, cố tình vứt bỏ những viên thuốc tránh thai, kết quả hại một mạng.
Ngoài miệng nói không còn thì có có thể có, lòng lại như đao lăng trì!
Trong phòng bệnh yên tĩnh ngập tràn mùi thuốc khử trùng gay mũi, cô gái đứng bên mép giường kéo túi gọn gàng, đứng thẳng thắt lưng quay lại bình tĩnh nhìn người đàn ông đang tiến lại gần mình.
Mặc dù bỉ ổi, mặc dù xấu xa, mặc dù người đàn ông chưa từng quan tâm cô, lúc này nhìn anh, cô vẫn động tâm.
Tự nhiên thấy vô cùng tủi thân và đau lòng.
"Lục Bắc Trì, anh làm vậy là sao? Lúc trước người muốn ly hôn là anh, bây giờ không chịu cũng là anh! Chúng ta như vậy thú vị sao? Thật ra ngay từ đấu đã sai, mối quan hệ vợ chồng này không cần tiếp tục nữa! Chờ tới khi trời sáng quay về thành phố, chúng ta ly hôn đi. Em quay phim cũng sắp xong rồi, đang định xuất ngoại tĩnh dưỡng một thời gian!" Cô nhìn anh, nói rất bình tĩnh.
Nói xong cô quay người muốn cầm túi xách.
Lục Bắc Trì cũng nhịn không được nữa, tiến lên ôm chặt lấy cô từ phía sau, giữ chặt vòng eo của cô, cằm chống trên đỉnh đầu cô. Được người đàn ông cô yêu ôm chặt, mũi của Ninh Giai âm chua chua, yết hầu cũng nghẹn ngào...
Từ kết hôn đến bây giờ đã hơn hai năm, chưa từng thấy anh ôm cô thế này.
"Cô gái ngu ngốc, anh ầm ĩ ly hôn với em là cảm thấy em không quan tâm anh, không yêu anh! Nếu không Lục Bắc Trì anh cưới ba hôm năm bữa ly hôn mấy lần?!" Anh ôm chặt cô cười khổ nói, bên trong giọng nói kia có mấy phần chỉ trích.
Ninh Giai âm sững sờ rồi sau đó nhàn nhạt hỏi: "Tại sao anh muốn em quan tâm anh? Yêu anh?"