Tiêu Đề: Yên lặng chờ tin tốt
Anh hôn một cách độc đoán và cuồng nhiệt, nhưng trong nụ hôn này cũng xen lẫn tình cảm anh dành cho cô.
Có tình yêu, có thương yêu.
Từ khi kết hôn đến bây giờ, anh vẫn cho rằng bản thân yêu đơn phương, không ngờ vợ anh vẫn luôn yêu anh. Chỉ là cô diễn quá xuất sắc, yêu anh sâu bao nhiêu thì biểu hiện ra ngoài vô tâm bấy nhiêu...
Hơi thở thuộc về anh bao trùm lấy cô, cô cảm nhận được sự ngang ngược và dịu dàng của anh. Trước kia lúc hôn cô thường đánh mất bản thân, nghĩ rằng anh thích cô, nhưng nhanh chóng bị thái độ khinh bạc của anh phủ định.
Vì vậy, cô chỉ có thể giả vờ vô tâm, muốn thoải mái hơn anh.
Lúc buông ra, bàn tay thô ráp của anh vuốt ve gò má gầy của cô, "Anh biết năm đó sau khi anh từ chối em, em đã bị bệnh kén ăn... Anh đã đọc tất cả nhật ký riêng trong blog của em rồi!"
"Ninh Giai âm, ba năm qua tại sao anh lại không yêu đơn phương em?! Em nói em nhớ mãi không quên một người đàn ông trong tim, mẹ nó anh đã tin nên kiêu ngạo không chịu cúi đầu! Anh biết em sợ lần này sẽ bị anh làm tổn thương lòng tự trọng, nên không dám thẳng thắn với anh.
Ninh Giai âm ngước mắt lên cố gắng nén nước mắt vào trong nhưng vẫn chảy xuống, cô quay đầu vùi vào trong ngực anh, liên tục dùng tay đấm vào lưng anh, "Lục Bắc Trì! Sau này anh nhất định phải chết! Anh chờ xem! Em nhất định sẽ hành hạ anh chết!"
Cô oán hận nói.
Nhưng bông hoa trong trái tim đã nở rộ ...
"Chỉ cần em không nhắc đến chuyện ly hôn với anh thì anh sẽ để em hành hạ anh đến thì thôi!" Anh định làm một kẻ thê nô!
Lục Bắc Trì nói vô cùng cam tâm tình nguyện.
Cô ở trong ngực anh vừa khóc lại vừa cười. Cô vốn cho rằng mình có bệnh rất cố chấp, cô thực sự định cắt đứt mối quan hệ vô vọng này, kết quả là anh đã yêu cô...
"Vợ, đừng khóc... Phụ nữ mang thai không thể quá kích động!" Anh nhẹ vỗ lưng cô, dịu dàng dỗ dành.
Cô không nói gì, vẫn vui trong ngực anh, không đánh anh nữa, "Mấy năm qua em vẫn muốn quên anh lại không thể nào quên được... Lần trước khi ở trong thang máy đó, tỉnh thoảng gặp anh vài lần nhưng anh cũng không thấy em... Lục Bắc Trì, anh thực sự không phải đàn ông!"
"Đúng đúng đúng, anh không phải đàn ông!" Anh vội nói rồi giơ tay cho mình một bạt tai, "Mẹ nó thật kiêu ngạo! Suýt chút nữa thì mất vợ và bé con!" Anh tự tát chính mình rồi mắng bản thân.
Trên mặt anh lập tức hiện lên năm bàn tay, "Anh thần kinh à! Đánh mạnh thế!" Cô đau lòng.
"Cũng phải trách em... Luôn không có tự tin ở trước mặt anh..." Cô nói với giọng khàn khàn.
"Trách anh trách anh!" Lục Bắc Trì vội vàng nói, "Cái tính sĩ diện chết tiệt này, lúc trước vốn định uyển chuyển từ chối em, ai ngờ đám khốn kia ở bên cạnh ồn ào..."
"Vậy thì anh cũng không thích vì em béo!"
"Không phải! Lúc ấy chúng ta không quen biết, đột nhiên em lại tỏ tình với anh... Mẹ! Mắt anh mù rồi!" Ý thức được mình nói sai, anh vội vàng đổi giọng.
Ninh Giai âm buồn cười.
"Cmn, dáng vẻ vợ anh cười khuynh quốc khuynh thành quá! Chưa từng thấy ai cười đẹp như thế, phim em đóng anh đều xem hết, trong phim cũng chưa từng thấy em cười đẹp như thế!"
"Nói năng ngọt xớt!" Cô nói.
Nhưng cô tin lời anh nói.
Những ngày tháng sau này, Ninh Giai âm mới dần dần biết được trong ba năm qua, anh Lục nhà cô đóng vai fan cuồng của cô như thế nào. Cô cũng mới biết người thường lên weibo nhắn tin cho cô, thường gửi tin nhắn cổ vũ động viên cô, thậm chí nhiệt tình nói ra đề xuất trọng tâm chính là anh!
Fan cứng đó trên weibo có tên là: Yên lặng chờ tin tốt
Lục gia ta buồn bực, trình độ cợt nhả có thể thấy được chút ít!
Là con trưởng của Lục gia, Diệp Kiều không yên lòng với đôi vợ chồng này nên đến xem một chút, thế mà lại bị hai người họ hành hạ!
Lục Bắc Trì lúc trước ở trong điện thoại còn muốn sống muốn chết, giờ khắc này ở trước mặt Diệp Kiều lại đắc ý khiến người ta muốn đá cho anh mấy cái!
"Về nhà chị sẽ nói với anh Kiêu, ghét chết cậu!" Diệp Kiều vô cùng ghét bỏ nói.
"Chị dâu, đừng mà! Chị không thể thế được, trước kia em đây ăn ít cẩu lương của hai người sao?" Lục Bắc Trì vội nói.
Sau khi Diệp Kiều lười anh, cuối cùng đang cười trộm chào hỏi với Ninh Giai âm định đi về, chưa kịp ra ngoài đã nhận được điện thoại của Lục Tiểu Vũ, "Mẹ, Lục Tiểu Cổn anh ấy trốn học một mình chạy đến bệnh viên! Còn là bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ!"
--