Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1506 - Chương 1506:

Chương 1506:

Tiêu Đề: Anh có thể bóp chết cô không?!

Ninh Giai âm không để ý tới anh, cô lại cúi người nôn. Lục Bắc Trì ở bên cạnh mặt đã biến đủ mọi màu sắc, từ hoang mang đến ngây ngốc lại đến bàng hoàng!

"Ninh Giai âm! Em không sảy thai sao?" Cuối cùng Lục gia phản ứng lại, kích động hét lên!

âm thanh chói tai!

Cuối cùng Ninh Giai âm đã nôn thoải mái xong ngồi dậy, cô không để ý đến anh, đi đến bồn rửa tay xúc miệng. Lục Bắc Trì vẫn ngây ngốc đứng đó nhìn cô.

Cô súc miệng, lau miệng và hành động rất bình tĩnh.

"Ninh Giai âm! Em trêu anh! Cô gái chết tiệt này!" Cuối cùng Lục gia tỉnh táo lại, rống to lần nữa.

"Em có nói em sảy thai sao?" Ninh Giai âm hững hờ nhìn anh, hỏi lại.

!!!

Anh có thể bóp chết cô không?!

"Em nói mối liên hệ duy nhất giữa chúng ta đã mất rồi!" Anh lớn tiếng phản bác, tim run rẩy vì kích động, ánh mắt rơi vào bụng cô.

Em bé của họ vẫn còn ở đây!

"Anh cho rằng mối liên kết em nói chỉ là con? Em nói tình cảm, em hết tình cảm với anh rồi!" Cô vuốt ve bụng mình, nhìn anh rồi trầm giọng nói.

Thật ra cô cố ý để anh hiểu lầm.

Chiều hôm qua lúc anh đến thăm ban, cô đã hoài nghi anh có tình cảm với cô nên cố ý để anh hiểu lầm con không còn nữa để kích thích anh một chút, buộc anh nói thật lòng.

Huống chí, đồ xấu xa kia làm như vậy còn kiêu ngạo, phải bị dạy dỗ một chút!

Nhưng cô không rõ sao anh biết mấy năm qua cô vẫn luôn yêu thầm anh.

"Anh hiểm nhầm em sảy thai mà em cũng không nói thật với anh?! Ninh Giai âm! Em muốn hành hạ chết anh sao?! Mẹ nó anh áy náy đến mức muốn nhảy lầu! Cô gái chết tiệt này!" Lục Bắc Trì lại rống len, mặt đỏ au, giậm chân.

Ninh Giai âm mặc kệ anh, ra khỏi phòng vệ sinh, Lục Bắc Trì lập tức đuổi theo!

"Em:-" Anh vừa tức giận vừa kích động chặn trước mặt cô định mắng lại bị khuôn mặt lạnh lùng làm hoảng sợ, anh vội vàng giơ tay cười làm lành, "Vợ, em đừng hiểu lầm, anh quá kích động thôi. Con của anh còn, mẹ nó anh sắp kích động đến phát điên rồi. Anh thực sự không có ý trách em, thực sự không phải!" Giây tiếp theo anh đã biến thành sợ vợ, ánh mắt rơi vào bụng cô.

Lục gia ba mươi mấy tuổi giờ phút này đặc biệt muốn khóc!

"Ai là vợ anh, Lục Bắc Trì, anh đừng coi lời em nói là gió thoảng bên tai! Em muốn ly hôn!" Cô lại giội cho anh xô nước lạnh.

Lục Bắc Trì khẽ cắn môi xông lên trước giữ lấy tay cô, ôm lên ghế sopha, "Ngoan, đừng loạn làm con gái anh bị thương, để anh nghe chút nào!"

Anh ngồi xuống ghế sopha, Ninh Giai âm ở trong lòng anh, anh kéo áo cô lên nghiêng tai dán vào cái bụng phảng của cô.

"Vẫn là phôi thôi, anh có thể nghe thấy gì cứ?!"

Thật là ngốc.

Nhưng cô cũng cảm nhận được nỗi đau khổ của anh.

"Vợ, anh nghe thấy con anh đang chào anh!" Lục Bắc Trì cười nói, "Con bé nói cha con rất đẹp trai, đẹp trai vô đối!"

"Cuồng tự luyến!" Ninh Giai âm bĩu môi lại không nhìn thấy Lục Bắc Trì nói đùa đang chảy nước mắt.

Là hưng phấn, kích động, một loại hạnh phúc đánh mất đã tìm thấy được!

"Cái này gọi là tự tin Nếu anh không tốt, sao vợ anh lại yêu anh mấy chục năm?!" Lục Bắc Trì ngẩng đầu buông áo cô xuống để tránh bị lạnh, anh nhìn cô nói.

Anh thấy trên khuôn mặt nhỏ gầy kia củ anh hiện lên nét buồn bã, nhưng thoáng qua đã biến mất, nhìn anh, "Đó là quá khứ rồi, hiện tại không thích nữa!"

Cô đứng dậy muốn đi bị anh túm lại, "Ninh Giai âm! Anh không tin!"

Anh nói chắn nịch sau đó hôn mạnh cô!

Bình Luận (0)
Comment