Tiêu Đề: Em đang nôn nghén!
Ninh Giai âm phát hiện gương trong phòng vệ sinh khác đã vỡ, lần này cô hiểu vết thương trên tay anh từ đâu mà có...
Trên bàn ăn bày biện bữa sáng phong phú, cháo hoa, sữa đậu nành, bánh bao hấp, bánh nướng, bánh hấp, còn có cả đậu hoa, các loại đồ ăn văt, xem ra anh đã dậy sớm đi mua.
"Trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn nên đành ăn tạm một bữa, trong nồi có gà hầm cho em, một tiếng nữa là ăn được!" Anh ngồi xuống đối diện, dịu dàng nói.
Ninh Giai âm chưa từng thấy anh ân cần như vậy, trước đây ở trước mặt cô, anh không nói một câu nghiêm túc cũng không một câu ngọt ngào.
Chưa từng thấy anh thương yêu như vậy!
Cũng chưa từng nghĩ có một ngày người đàn ông này lại đau khổ vì cô.
"Ngây ngốc gì đó? Không hợp khẩu vị? Em muốn ăn gì để anh đi mua!" Thấy cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo len sững sờ nhìn đồ ăn với vẻ mặt u buồn nên anh hỏi vội rồi đứng dậy ngay.
"Không, em không kén ăn." Cô hoàn hồn thản nhiên nói rồi cầm thìa lên.
Lục Bắc Trì ngồi xuống nhìn cô ăn. Hình như khẩu vị của cô hôm nay rất tốt, ăn một lúc ba cái bánh bao.
"Anh đã gọi điện cho người đại diện của em bảo cô ấy đẩy hết lịch trình của của em lại. Dù thế nào cũng kệ, cứ nghỉ ngơi một tháng trước đã!" Anh trầm giọng nói.
Cô không đáp lại.
Ltb không muốn ăn, trong lòng nặng nề giống như bị một tảng đá lớn đè lên.
Vẫn luyến tiếc đứa bé.
Luyến tiếc.
Anh muốn hỏi chút gì đó liên quan đến đứa bé lại không có mặt mũi mở miệng.
Ăn cơm xong anh đi rửa bát.
Lục gia dù hơn mười năm rèn luyện trong trường quân đội, nhưng cũng không am hiểu làm việc nhà.
Ninh Giai âm lặng lẽ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của anh. Sau đó cô thấy anh mở cửa sổ ban công đi ra sân thượng hút thuốc gọi điện, cô ở cửa sổ phòng làm việc im lặng nghe.
"Chị dâu, chị nói sao năm đó chị không nhắc nhở em, nếu không đánh chết em được rồi! Mẹ nó em không còn mặt mũi sống tiếp nữa!"
anh đang gọi điện thoại cho Diệp Kiều.
"Đương nhiên em muốn sống cùng cô ấy rồi, còn muốn bù đắp cho cô ấy. Nhưng lúc đối mặt với cô ấy, nghĩ đến việc cô ấy yêu em vài chục năm, vì em mà bị bệnh kén ăn, con của chúng em không còn nữa, mẹ nó tim em như dao cắt vào vậy! Nhất định cô ấy cũng hận em muốn chết!" Lục Bắc Trì cầm di động, kích động nói.
Đúng lúc này trong phòng truyền đến động tĩnh rất lớn. Giống như ghế đổ.
Ninh Ninh!" Anh lập tức xông vào trong phòng, chỉ gặp Ninh Giai âm vọt vào phòng vệ sinh, ghế là bị cô xô ngã.
Trong phòng vệ sinh, Ninh Giai âm đẩy nắp bồn cầu lên, cúi người khổ sở nôn.
Anh bước nhanh đến nhẹ vỗ lưng cô, cô chật vật dùng tay móc cổ họng rồi mới "ọe" một tiếng, đồ ăn sáng đều nôn ra cả...
Sắc mặt cô đỏ lên, hốc mắt cũng phiếm hồng bởi vì cảm giác buồn nôn quá khó chịu, nhưng sau khi nôn xong đã tốt hơn nhiều rồi.
"Sao lại nôn? Bệnh kén ăn của em vẫn chưa đỡ sao?" Lục Bắc Trì lo lắng hỏi.
Ninh Giai âm: ". . ."
Diệp Kiều ở đầu kia điện thoại còn chưa cúp máy càng cạn lời hơn, "Lục Bắc Trì! Thằng ngốc em, vợ em không sảy thai!"
Cô ấy đã nói nhiều lần, nhưng Lục Bắc Trì vẫn đang nói về việc có nên mua thuốc dạ dày hay không.
Diệp Kiều tức giận đến cúp điện thoại!
"Lục Bắc Trì, em đang nôn nghén!" Nhìn người đàn ông hốc hác có đôi mắt trắng đục đỏ ngầu, trên mu bàn tay có vết thương, cuối cùng cô không nhịn được nói ra sự thật.
"Bộp!" Điện thoại trong tay anh rơi xuống đất, anh sửng sốt, vẻ mặt hoang mang nhìn cô.
"Ninh, Ninh Ninh, em, em nói gì?" Giọng Lục Bắc Trì run run hỏi, đầu óc ong ong, có phải là ảo giác của anh không?