Tiêu Đề: Chỉ thích bạn trai nhỏ nghị lực bá đạo!
Cuối cùng Diệp Kiều không để Lục Tiểu Cổn làm ẩ, cũng lấy lại tám ngàn tám cậu giao cho bệnh viện về, chỉ để lại năm trăm tệ. Cô nói, hoặc là đến khoa phẫu thuật thẩm mỹ của bệnh viện đại học chính quy để làm, hoặc không làm.
Lục Tiểu Cổn tức giận đến mức không thèm nói chuyện với cô, ngồi trên ghế cạnh tài xế, mặt không biểu tình không nhìn ra vui buồn.
Thiếu niên mười hai tuổi đã có khả năng không lộ cảm xúc.
Bà mẹ ngồi ở ghế lái đeo kính râm vươn tay xoa xoa đầu cậu con trai ngồi ở ghế bên cạnh, vừa chạm vào đã bị chê, Lục Tiểu Cổn dựa vào cửa sổ, "Nghiêm túc lái xe, tóc con rối lên rồi."
Lục Tiểu Cổn cau mày, lớn miệng nói với Diệp Kiều.
Diệp Kiều nhếch miệng lên, vẻ mặt ngọt ngào, "Chỉ thích bạn trai nhỏ bá đạo nghị lực này!"
Lục Tiểu Cổn: "..."
Tại sao mẹ có thể mặt dày như thế.
Còn ban cho cậu cái tên ngốc ngốc hề hề "Lục Tiểu Cổn" này, lúc bé cậu thường bị mấy thằng nhóc khác trêu, nhưng hiện tại nhờ có nắm đấm cứng rắn nên không ai dám cười nhạo cậu.
"Về nhà con sẽ nói cho cha biết, để cha đánh mông mẹ!" Lục Tiểu Cổn ghét bỏ nói.
Diệp Kiều lại ngứa da xoa xoa đầu bạn trai nhỏ, "Con không nói mẹ không nói thì sao anh ấy biết được. Nhân lúc giờ con còn nhỏ, khoảng chừng hai năm nữa con có bạn giá nhỏ, mẹ đâu còn cơ hội thương con thế này. Tiểu Thất của con không phải chính là ví dụ trai có vợ quên mẹ sao?"
Bạn gái?!
Là sinh vật gì?!
Cậu không hứng thú!
Diệp Kiều còn muốn dẫn người yêu đẹp trai này đi dạo phố nhưng bị từ chối, hai ngày nghỉ ngày mai cậu muốn đến đại viện.
Chỉ chốc lát sau Lục Tiểu Cổn xuống xe đi về phía đại viện, Diệp Kiều ngồi trong xe nhìn con trai anh tuấn, vẻ mặt tràn đầy tự hào.
Bây giờ đang làm giờ tan học, dọc đường có thể thấy học sinh tiểu học trung học cơ sở mặc đồng phục học sinh đi về, các em học sinh nhỏ thì được mẹ đón. Lục Tiểu Cổn vẫn như mọi khi, thích đi những con hẻm nhỏ vắng người, và đi đường tắt đến khu quân sự.
"Trên người tôi không có tiền, thực sự không có tiền."
Một giọng nói trong trẻo vang lên ở phía trước cách trăm mét, một người mặc quần áo thể tục màu xanh trắng của "tiểu học Tây Thành", tóc để kiểu bát úp, dáng người gầy bị mấy tên côn đồ bao vây. Cặp của cô bé rơi xuống đất, sách giáo khoa bên trong rơi lả tả.
"Mày không có tiền? Con bé giàu nhất đại viện lại không có tiền? Nghe nói ông nội thủ trưởng của mày thương mày nhất, mau đưa tiền ra đây, nếu không mấy anh đây sẽ lột sạch quần áo mày ném ra lề đường cho mọi người xem, tin không hả?!"
Làm sao bọn họ biết ông nội thương cô?
Đầu bát úp thầm nghĩ, cô bé lùi về sau, chưa lùi được hai bước đã bị người phía sau đẩy một cái suýt nữa ngã sấp mặt!
"Lục túi nó!" Tên lưu manh cầm đầu nói với đàn em, "Lục không ra thì lột quần áo nó!"
Đầu bát úp quay người muốn nhắm mắt lao ra lại bị một tên côn đồ đẩy chân, cậu té lăn dưới đất đau đến mức rưng rưng nước mắt. Mấy tên côn đồ muốn lên đánh cậu, lúc này thấy một bóng người cao gầy đi đến.
Thiếu niên mặc áo khoác, vẻ mặt lạnh lùng, cậu đứng cạnh đầu dưa hấu, nhìn cậu ngã sấp dưới đất, lạnh lùng nói: "Đúng lên!"
"Hơ! Thằng nhóc thối ở đâu ra! Trông giàu đấy?! Chủ động đưa tiền cho mấy anh đây? Cùng đánh nó đi!" Tên côn đồ cầm đầu miệng ngậm thuốc lớn lối nói.
Lục Tiểu Cổn hừ lạnh, đầu bát úp ở bên cạnh chậm rãi bò lên, dáng vẻ chưa đứng lên đã sắp ngã xuống. Với Lục Tiểu Cổn đây thực sự là gánh nặng, cậu túm cậu ta sau đó cởi áo khoác mình ra cho cậu ta cầm, giơ nắm đấm lên!