Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1510 - Chương 1510:

Chương 1510:

Tiêu Đề: Đau bụng quá, còn đổ máu, sắp chết rồi!

Thiếu niên mặc quần áo trắng, tóc đen chân đạp vách tường, mượn lực người bay lên không, chân phải đạp ra ngoài, tiếp đất bằng chân trái, thu chân phải và tiếp đất chắc chắn.

Mồ hôi chảy dài theo đuôi tóc mái ướt đẫm, dưới tóc mái là một đôi mắt đen khinh thường nhìn tên côn đồ cuối cùng bị anh đánh ngã xuống đất.

Trong ngõ nhỏ, sáu tên côn đồ bị đánh ngã dưới đất, ai cũng kêu đâu, vừa đứng lên đã chạy mất.

"Nhóc con! Mày, mày ngon lắm! Rút lui!" Tên đứng đầu bò dậy ôm tim, nắm đấm chỉ vào thiếu niên đứng bất động cách đó không xa, quát.

"Mẹ nó không có năng lực thì đừng xấu hổ như vậy! Cút!" Lục Tiểu Cổn khinh miệt nói.

Mấy người tè ra quần chạy mất!

Lúc lâu sau cậu nghiêng đầu nhìn gánh nặng vô dụng đang ôm áo khoác nhút nhát nhìn cậu. Cậu ta dựa vào vách tường, mái tóc đen cắt ngang trán, trên khuôn mặt gầy gò rõ ràng là một đôi đôi mắt đen láy, kinh hãi nhìn cậu.

Như thể cậu sẽ đánh chết cậu ta vậy!

"Cổn, Cổn gia, tôi, tôi không nói cho người khác biết bí mật của cậu! Tôi không nói!" Đầu bát úp run giọng lắp ba lắp bắp hỏi, lưng dựa vào vách tường.

Lục Tiểu Cổn híp mắt nhìn cậu ta với dáng vẻ ghét bỏ, bước chân đi gần về phía cậu ta.

Cậu không quen đầu dưa hấu này, chỉ biết cậu ta tên Lâm Dương, học lớp năm trường tiểu học Thành Tây, nhỏ hơn cậu một tuổi.

Không có cán bộ cao cấp nào họ Lâm nào trong khu quân sự, cậu không theo dõi cậu ta, không rõ rốt cuộc nhà cậu ta ở đâu.

Thỉnh thoảng bắt gặp sẽ cảnh cáo cậu ta một lần!

Dù sao cũng là một cậu bé, dáng vẻ yếu đuối lại nhỏ hơn cậu một tuổi nhưng lại lùn hơn rất nhiều, nhìn thấy cậu thì sợ đến phát khóc, thật nhát gan!

Lục Tiểu Cổn nhìn cậu bé nhát gan dựa vào tường, liền muốn đá cho cậu ta một cước, dạy cậu ta làm người!

Đôi giày da vừa chạm vào chân cậu ta, cậu chỉ chạm vào tượng trưng,

loại yếu ớt này, có thể đạp một phát là chết!

"Lại khóc, có tin ông đây làm cậu chảy máu mũi không?!" Cậu ra vẻ ghét bỏ uy hiếp nói, lấy áo gió của mình ra.

Đầu bát úp đang khóc vội vàng ngừng lại nghẹn ngào, dáng vẻ ấm ức nhìn ông trời con này!

"Cút đi nhặt sách đi! Mẹ nó có muốn về nhà không?!" Cậu là thẳng nam không quen nhìn kiểu trai không ra trai này, hung hăng nói với đầu bát úp.

Đầu bát úp vừa rồi thấy cậu một chấp sáu, lúc này sợ đến run rẩy vội chạy đi lấy cặp sách. Lúc đi trên đường thì chân run suýt ngã ra.

Lục Tiểu Cổn toàn thân đầy mồ hôi, trên người chỉ mặc áo sơ mi, khoác hờ áo khoác trên vai hìn cậu trai nhát gan cúi người nhặt sách, vừa nhìn một chút vẻ mặt cậu đã lạ lạ.

Cậu bé trong bộ đồng phục màu xanh trắng mập mạp cúi người, cái mông nhô ra, ở vị trí mông trên quần đồng phục có một vệt ướt sậm màu, dài đến tận đáy quần.

Cậu còn tưởng cậu ta sợ đến tè dầm, nhưng không giống, màu không tối như thế...

Lục Tiểu Cổn tiến đến vươn tay sờ một chút, đầu ngón tay dính đầy vết máu.

Đầu bát úp cũng sờ mông mình, sau đó nhìn máu trên tay mình, sợ tới mức òa khóc lên "Oa"!

Hu hu hu... Bụng đau quá, còn chảy máy, sắp chết rồi!

Lục Tiểu Cổn hoàn hồn tiến lên nhìn đầu bát úp khóc to, "Đừng khóc! Vừa rồi thằng nào trong kia đánh cậu?!"

"Hu hu... Bụng... Bụng đau... Hu... Cổn gia, tôi sắp chết rồi..." Đầu bát úp nói, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt.

Bình Luận (0)
Comment