Tiêu Đề: Cổn gia chỉ nguyện phục vụ một người thôi
Tiểu Bạch Thái im lặng.
Vậy nên cô mới không có bạn trai đó.
Tên nhóc này nhếch miệng cười một nụ cười giảo hoạt.
Ngoài cửa lại truyền đến tiếng chuông, chỉ nghe tiếng Tiểu Mộc Đầu hô lớn: “Quản gia Lục, xuống lầu tiếp khách đi.”
Sau khi “quản gia” Lục xuống cầu thang, liền đi thẳng đến bàn tiếp khách, ngồi xuống ghế sô pha, vỗ vỗ vai Tiểu Bạch Thái rồi nói: “Tiểu Bạch Thái à, mới tới nên cũng nhàn rỗi quá nhỉ, tiếp khách đi!”
Cổn gia chỉ nguyện phục vụ một người thôi.
“Yes” Khương Dao Dao ngã uỳnh lên giường một cái, kích động hét lên, vừa lấy điện thoại ra mở giao diện thanh toán lúc nãy, cô chọn tài khoản rồi ấn ‘thêm bạn bè’, sau đó cô lưu tên bằng một trái tim.
“Chị Dao Dao, tiền thuê phòng này, chúng ta chia ra mỗi người một nửa, để em chuyển khoản lại cho chị!” Lâm Dương nói xong lập tức chuyển tiền cho cô ta.
“Dương Dương, ta sẽ không cùng cô trở về nhà cũ nữa, ta định ở lại Cổ Thành chơi một thời gian, đúng rồi, cô cho ta mượn hai ngàn tệ đi, ta sợ đi không đủ tiền.” Khương Dao Dao nói nhưng lại chẳng thèm nhìn Lâm Dương, hai mắt cô ta cứ nhìn chăm chăm vào điện thoại, chờ Lục Tiểu Cổn chấp nhận lời mời kết bạn của mình.
Mượn?
Cô ta mà tốt như vậy sao?
Từ nhỏ đến lớn tiền cô ta mượn, cô ta chưa từng trả xu nào.
Chắc Khương Dao Dao nghĩ tiền của cô là do ông nội cho, nhưng cô ta làm sao biết được, sau khi cha mẹ cô hi sinh, nhà nước mỗi tháng đều trợ cấp cho cô một khoảng tiền, tháng nào cũng vậy cho đến khi cô tốt nghiệp đại học, khoảng tiền này, Khương Dao Dao cũng chẳng hề biết.
“Trong ví Alipay của em vốn không có nhiều tiền như thế, tiền đều ở trong thẻ ngân hàng rồi, mà em thì lại không có đăng kí chuyển khoản qua mạng, hay là để em quay về rồi lấy cho.” Cô đành phải nói dối qua loa như vậy.
*Ví Alipay là một nền tảng thanh toán trực tuyến, được thành lập tại Hàng Châu, Trung Quốc (giống như ví momo bên mình)
“Lục Chiến Qua chắc là không có cầm điện thoại nên mới không thấy lời mời kết bạn của mình rồi.” Khương Dao Dao từ nãy tới giờ vẫn một mực chờ Lục Tiểu Cổn chấp nhận lời mời kết bạn, cô ta nhìn chiếc điện thoại, thì thầm nói.
Lúc này ví Alipay của Lâm Dương có thông báo.
Là Cổn gia chuyển khoản cho cô sáu trăm tệ.
Lâm Dương giật mình liếc nhìn Khương Dao Dao vẫn đang ôm điện thoại nằm trên giường.
Cổn gia vẫn đang online mà, còn chuyển cho cô 600 tệ, vậy là, anh ta cố ý không chấp nhận lời mới kết bạn của Khương Dao Dao đây mà.
Chỉ là, chuyển cho cô 600 tệ này làm chi?
Cô liền chuyển trả lại.
Anh có trong danh sách bạn bè của cô là do lúc trước anh giật điện thoại của cô rồi chọn thêm bạn bè, vậy nên trong danh sách bạn bè bây giờ có anh, nhưng mà trước giờ không có nói chuyện, cũng không có thêm người bạn nào khác.
Anh chuyển lại cô.
Cô chuyển lại anh.
Anh lại chuyển lại cho cô.
Hai người cứ vậy, chuyển qua chuyển lại, giằng co rất lâu, cô đành phải chịu thua.
Thực sự không thể lay chuyển.
Cô nghĩ, chắc là anh ta trả lại tiền thuê phòng cho mình, 120 tệ một đêm, mười ngày thì 1200 tệ mà cô và Khương Dao Dao chia đôi, nên mỗi người 600.
Cố Thành không được an toàn cho lắm, tốt xấu lẫn lộn, nhất là buổi tối, là một người quản gia khách sạn, Tiểu Mộc Đầu luôn dặn khách của mình là buổi tối cố gắng về sớm một chút, đừng ghé qua mấy quán bar gì đó uống rượu.
Đương nhiên, nếu gặp phải điều phiền phức gì thì phải liên hệ với họ.
Đêm đó, có hai người khách gặp chuyện phiền toái, bị quán bar giữ lại, cãi qua cãi lại một hồi, xém chút nữa bị đánh, Lục Tiểu Cổn, Tiểu Mộc Đầu, Tiểu Bạch Thái đều tới, đem mấy vị khách an toàn trở về.
Buổi tối ngày thứ hai, Khương Dao Dao kéo Lâm Dương và Khương Phong tới một quán bar trên phố, cô ta nổi hứng nên muốn vào đó chơi, Lâm Dương níu cô ấy lại, dù sao bọn họ vẫn còn đang vị thành niên, sao có thể vào quán bar được chứ.
“Trời ơi Dương Dương à, không phải còn có anh ta đi theo sao, anh ta là người trưởng thành, đi, chúng ta vào mở mang tầm mắt một chút, không uống rượu là được.” Khương Dao Dao kéo tay Lâm Dương, kéo cô vào nơi ồn ào náo nhiệt kia: “Vả lại, nếu thật sự có chuyện gì thì cũng không sợ, chẳng phải có người của Cổn gia sao, ai dám bắt nạt chúng ta!”