Tiêu Đề: Tính toán thất bại
Quán bar tên là “Đêm sắp tàn”, trong quán, tiếng người ồn ào, xa hoa trụy lạc.
Mới vừa bước vào, Khương Dao Dao đã kéo cô chạy tới chỗ náo nhiệt, quay đầu lại, Lâm Dương đã không thấy Khương Phong đâu.
“Chị Dao Dao, từ từ thôi, chúng ta chờ anh Khương Phong với!” Lâm Dương nói to hết mức nhưng Khương Dao Dao dường như không nghe thấy, còn chạy nhanh hơn, cô phải né bên này tránh bên kia mới không đụng phải người.
Trong này, nam có nữ có, tất cả như một xã hội thu nhỏ, mùi khói thuốc, mùi rượu, mùi nước hoa trộn lẫn lại với nhau, khiến người ta không thoải mái chút nào.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng bước vào chỗ nào như vậy.
Theo lý thuyết thì cô gái đang giả vờ ngoan ngoãn như Khương Dao Dao sẽ không đến những chỗ như này mới phải, cô ta đến đây là có ý đồ gì?
Lúc Lâm Dương đang thất thần thì bỗng có người va vào cô, thân thể cứ thế ngã nhào về trước, hai tay vô thức vươn ra phía trước giữ lấy thăng bằng, nhưng không may, hai tay cô chụp phải cánh tay trần trụi của một thanh niên. Thanh niên cao lớn, mặc áo cao bồi, hai cánh tay trần lộ ra, trên cánh tay còn có hình xăm.
Thanh niên này đang cầm chén rượu trên tay nhưng vì cú ngã của cô mà chén rượu bị hất rớt xuống đất, vỡ tan nát.
Thanh niên đó tức giận quay người lại, khuôn mặt hung dữ.
Lâm Dương cũng giật nảy cả mình, cô biết rõ, chọc vào dạng người này sẽ có kết quả thế nào: “Đại ca, đại ca, thật xin lỗi, xin lỗi.”
“Con nha đầu thôi, mắt mũi để đâu vậy hả?” Thanh niên kia lớn tiếng hét lên.
Lúc này, Khương Dao Dao lập tức vọt tới trước mặt Lâm Dương, giống như gà mẹ đang che chở cho gà con vậy, cô ấy ngước mặt nhìn thanh niên kia: “Em gái tôi không cẩn thận đụng phải cậu, đã xin lỗi rồi còn gì, nó vậy là đã biết lỗi rồi, cậu còn muốn gì nữa?”
“Chị Dao Dao!” Lâm Dương cảm thấy đây không phải là che chở cô, Khương Dao Dao đang thêm dầu vào lửa đấy à, xin lỗi cũng xin lỗi rồi, cùng lắm là đền người ta ly rượu là xong ấy mà.
“Dương Dương, sợ hắn làm gì?” Khương Dao Dao không sợ chết mà nói, cô là cố ý đẩy Dương Dương.
Để Lâm Dương gây chuyện rồi cô ta chạy tới giúp, đóng vai người chị tốt, lúc mà tranh chấp xảy ra thì gọi cho Lục Chiến Qua, như vậy Lục Chiến Qua mới thay đổi cách nhìn với cô ta.
“Hay, ở đâu ra thêm một con nhóc miệng còn hôi sữa nữa vậy, muốn chết hả?” Thanh niên kia nói một cách hung dữ.
Khương Dao Dao không sợ mà phản kháng: “Chúng tôi từ thành phố J tới đó, các người thử đụng tới một sợi lông em gái tôi xem.”
Lâm Dương chỉ im lặng đứng đó.
Núi cao hoàng đế xa, Khương Dao Dao vẫn còn cho răng mình là cháu gái của thủ trưởng quân khu hay sao mà ra oai như vậy.
Huống chi, cả nhà họ Khương chỉ có lão thủ trưởng là có tiếng tăm.
“Lâm Dương, nhanh gọi điện cho bọn Cổn gia mau.” Khương Dao Dao vội vàng nói.
Nhưng mà Lâm Dương không nhúc nhích, lúc mà thanh niên kia sắp đánh người thì cô lại có chút kinh ngạc, sau đó là vui mừng, cô gọi: “Anh A Nam!”
Nghe một tiếng ‘anh A Nam’, thanh niên bỏ tay xuống, chăm chú nhìn về phía Lâm Dương, nhìn một lát nhưng vẫn không nhận ra.
Lâm Dương từ sau lưng Khương Dao Dao chen tới nói: “Anh A Nam, em là Dương Dương đây, hồi em ở trong quân doanh ấy.”
Thanh niên nhìn nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng nhận ra: “Thì ra là Dương Dương, nay đã lớn như vậy rồi à?”
Vừa mới đâu khuôn mặt anh ta còn đang hung dữ, bây giờ đã xoay 360 độ trở thành một người anh trai hòa nhã rồi, anh ta tiến lên, bàn tay to lớn xoa xoa đầu Lâm Dương, tóc cô bị anh ta xoa cho loạn xạ.
Khương Dao Dao ngơ ngác đứng bên cạnh, cô không ngờ, Lâm Dương như vậy mà lại quen biết với gã xăm trổ này.
“Nhiều năm như vậy rồi, nhóc con nhà em chạy đi đâu vậy?” A Nam lại vuốt tóc cô: “Sao lại cắt tóc như một thằng con trai thế kia, lúc năm tuổi, tóc em còn dài mà!”