Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1530 - Chương 1530:

Chương 1530:

Tiêu Đề: Bạn học Diệp Nhất Mộc nhìn vào sâu thẳm trong mắt của Cổn gia thì thấy được một chữ: “Cút!”

Chết tiệt!

Như thế này là như thế nào?

Người kỳ quặc không thích con gái như Cổn gia sao nay lại để một cô gái đụng chạm được chứ?

Không sai, đầu bát úp này không được coi là con gái, tuy rằng đầu cô ấy cũng chẳng giống y cái bát úp nhưng với tóc ngắn này, giả trai cũng chẳng ai nhận ra, rõ ràng cô ấy không phải là người con gái bình thường.

Nhưng mà, mẹ nó, bình thường tên họ Lục này cũng đâu cho anh em đụng vào người đâu?

Tiểu Bạch Thái đứng sau lưng Tiểu Mộc Đầu, đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy Lục Tiểu Vũ đâu, cậu ta mang món bánh bột tôm lạnh (冰粉凉虾) về cho cô, hai ngày nay không mấy để mắt đến cậu, xa cách ba bốn năm nay, bọn họ khó mà thân mật như lúc bé, giờ xa lạ hơn rất nhiều.

Lâm Dương thấy người anh em tốt của Tiểu Cổn về rồi, cô vô thức định rời đi, nhưng dường như anh đã biết suy nghĩ của cô, anh giẫm lên chân cô như một lời cảnh cáo.

Lâm Dương: “…”

“Ui, bị thương rồi à.” Tiểu Mộc Đầu đi tới bên bàn cà phê, xoay người, rướn cổ lên nói: “Đầu bát úp à, về nghỉ ngơi đi, chuyện này vẫn nên để anh em tốt như tôi làm cho.

Vừa nói dứt lời thì Tiểu Mộc Đầu đã có cảm giác như có hai lưỡi dao sắc bén kề vào cổ mình vậy.

Vừa ngước mắt lên thì tình cờ bắt gặp ánh mắt sắc bén của Lục Tiểu Cổn, anh mắt như có thể xiên chết người: “Người anh em à, tôi có nói gì sai đâu mà nhìn tôi bằng ánh mắt đó.

Tiểu Mộc Đầu vẫn chưa hiểu chuyện gì.

“Cậu đang cản trở ông đây xem ti vi đấy.” Cổn gia dùng đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào bạn học Diệp Nhất Mộc, rồi lạnh lùng nói.

Nhiều năm sau, bạn học Diệp Nhất Mộc mới hiểu được, đêm nay mình chính là kì đà cản muỗi, cản trở không khí lãng mạn của Cổn gia và chị dâu, lúc bấy giờ mới lạnh sống lưng mà thốt lên: “Cảm ơn Cổn gia năm đó đã tha mạng không giết!”

Tiểu Mộc Đầu vội vàng bước sang một bên, đi vòng quanh bàn cà phê: “Đây đây đây, tôi tới chuộc lỗi đây, để tiện tỳ này hầu hạ ngài được không Cổn gia?”

Vừa nói xong, Diệp Nhất Mộc lại cảm nhận ánh mắt sắt bén đó liếc qua đây.

Vừa nhìn lên, quả nhiên…

Ôi trời, giật cả mình.

Rốt cuộc mình sai chỗ nào?

Cái cách Cổn gia nhìn chằm chằm vào mình thật đáng sợ.

Là anh em tốt từ nhỏ đến lớn, bạn học Diệp Nhất Mộc nhìn vào sâu thẳm trong mắt của Cổn gia thì thấy được một chữ: “Cút!”

Dù chẳng hiểu chuyện gì xảy ra nhưng Diệp Nhất Mộc vẫn ngoan ngoãn cút đi.

Thế là, trong phòng lại chỉ còn có hai người họ.

Lúc này, Lục Tiểu Cổn mới rời chân khỏi đôi giày vải của Lâm Dương.

“Cổn gia, tôi bôi thuốc xong rồi, vết thương như này thì lộ ra bên ngoài mới mau lành, không cần băng bó lại đâu. Lúc cậu tắm thì chú ý đừng để dính nước là được.” Cô còn muốn hỏi có thể trả lại mặt dây chuyền cho cô không, trả nhanh cô về.

Nhưng, cô không có gan.

“Sao không nghe lời dặn của quản gia mà tối nay lại chạy đến quán bar vậy, tôi muốn nghe chính miệng cậu nói, cậu có biết cậu vẫn còn vị thành niên không?”

Lâm Dương: “…”

Anh ta rõ ràng chỉ lớn hơn cô một tuổi, còn chưa thành niên, làm sao có thể dùng giọng điệu như người lớn dạy dỗ một đứa trẻ vậy chứ, đúng là giọng điệu đó, khí chất này còn hơn người lớn nữa.

“Khương Dao Dao đưa tôi đến đó trước, sau đó đánh rơi mặt dây chuyền nên mới quay lại tìm.” Nói xong, cô cúi đầu xuống, nhưng ánh mắt lại lén lút nhìn mặt dây chuyền trên bàn cà phê, vật này đối với cô mà nói, vô cùng quan trọng.

“Thanh niên giang hồ kia, có quen biết với cậu à?” Anh ta lại hỏi, cứ như cô là tù nhân vậy.

“Anh ấy là người quen của tôi hồi ở quê, là hàng xóm của tôi. Tối nay, tôi ngẫu nhiên gặp lại anh ta ở quán bar, anh ta cũng muốn lấy lại mặt dây chuyền cho tôi nên mới đánh nhau với đám người đó.” Lâm Dương kể hết từ đầu đến cuối, không dám lừa gạt dù chỉ một chút.

“Dương Dương, thì ra em ở đây, em làm chị sợ muốn chết luôn đó, em có bị họ đánh không?” Khương Dao Dao đẩy cửa xông vào, giọng nói đầy lo lắng.

Bình Luận (0)
Comment