Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 156 - Chương 156:

Chương 156:

Cho dù sốt cao 39 độ, thân thủ của anh vẫn nhanh nhẹn như báo, miệng phát ra tiếng gào thét như dã thú, lao ra khỏi ánh lửa, mưa bom bão đạn!

“Oh! Cậu ta thật sự làm được kìa!”

“Số 015 sắp ăn cứt chó rồi!”

“Người châu Á, sốt cao, bị ngược đãi một ngày, không thể tin nổi…”

Số 015 tuy vẫn chưa ăn cứt chó, nhưng vẻ mặt anh ta đã như ăn cứt chó rồi, khó có thể tin được.

Lục Bắc Kiêu lưu loát cởi mũ sắt ra, lấy xuống, vung vẩy cái đầu đầy mồ hôi.

“Chó lông vàng, anh tốt nhất là có thể sống sót ra ngoài, để ăn cứt chó!”. Lục Bắc Kiêu liếc nhìn số 015, khinh miệt nói, dứt lời, anh đi sang một bên, nằm trên mặt đất nghỉ ngơi.

Tuy rất mất mặt, nhưng số 015 vẫn không muốn chết, không muốn bị loại, nên anh ta đã cật lực xông ra khỏi con đường ma quỷ!

Sau buổi huấn luyện này, năm người bị loại bỏ, trong bảy ngày huấn luyện này, trong 86 học viên thì đã có 10 học viên bị loại!

Ngày huấn luyện hôm nay cuối cùng cũng kết thúc.

Các học viên trở lại ký túc xá, Lục Bắc Kiêu tiến tới chắn trước mặt số 015.

“Số 010, cậu đừng có gây chuyện!”. 015 hung ác nói.

Lục Bắc Kiêu ném cái mũ sắt trong tay, súng cũng tháo xuống, giao cho số 032 bảo quả, anh nhếch miệng lên, chỉ về phía chuồng chó.

“Tôi gây chuyện? Thằng cháu nào ăn nói lung tung trước, muốn ăn cứt chó ấy nhỉ?!”. Anh trầm giọng hỏi ngược lại.

Số 015 nóng nảy xông lên trước, níu lấy vạt áo Lục Bắc Kiêu: “Tôi sẽ không ăn cứt chó!”

Cái con chó lông vàng này, lật lọng thật!

Lục Bắc Kiêu híp mắt, đôi mắt lóe lên sự tàn ác.

“Thế mẹ nó mày xin lỗi ông đây đi!”. Lục Bắc Kiêu lạnh lùng nói.

“Tao không xin lỗi! Cái đồ da vàng bé nhỏ nhà mày! Sống qua một tuần chỉ do may mắn thôi!”. Số 015 vẫn khinh bỉ từ tận đáy lòng.

Những lời này đã hoàn toàn chọc giận Lục Bắc Kiêu, anh nhấc chân lên đá một cái, số 015 suýt nữa bị đá ngã, bị ép phải thả lỏng vạt áo của anh ra.

Lục Bắc Kiêu đứng sừng sững ở đó, ngón tay cởi nút áo, kéo khóe kéo, cởi áo ra, lộ ra tấm lưng màu đen đã sớm ướt đẫm và cơ bắp cường tráng trên cánh tay, anh ngoắc ngoắc ngón tay với số 015: “Không ăn à, cũng được, thế để ông đây đánh một trận đi! Mày có thể đánh lại!”

Các học viên vốn dĩ chỉ muốn về ký túc xá ngủ thôi, bây giờ đếu đến đây xem, ngay cả huấn luyện viên Will cũng dừng bước.

“Ha! Số 015, hạ gục thằng nhóc này là cậu cũng không cần ăn cứt chó nữa đâu!”

Số 15 khinh miệt nhếch môi: “Thằng nhóc châu Á này, mười thằng tôi cũng đánh được!”. Anh ta đắc ý nói, xong cũng cởi áo khoác ra.

Huấn luyện một tuần, Lục Bắc Kiêu gầy đi khoảng 5kg, thân hình có vẻ mảnh mai hơn số 015. Anh nhấc hai tay lên, hơi thả lỏng, đầu gối hơi khuỵu, đặt trọng tâm lên đầu ngón chân, đã chuẩn bị xong tư thế đánh nhau kịch liệt.

“Đm mày đừng có ăn nói lung tung!”. Lục Bắc Kiêu nói với ánh mắt hung ác, còn số 015 thì đã vọt về phía anh!

Nắm đấm của 015 hướng về phía Lục Bắc Kiêu, anh dùng khuỷu tay để ngăn cản quả đấm, tấn công bằng chân, ép 015 lùi lại, thừa thắng xông lên, anh nhanh nhẹ tung nắm đấm về phía 015, 015 ôm đầu, liên tục lùi về sau, té trên mặt đất, Lục Bắc Kiêu lập tức cúi người xuống, lấy đầu gối chặn bụng 015, nắm đấm lại rơi như mưa.

015 bị đánh đến mức gào khóc, bùng nổ chửi tục, cũng bắt đầu phản kích, sau mấy hiệp, hai người đều bị tổn thương.

“015! Mau đánh! Thằng nhóc kia không nhanh được!”

Thấy Lục Bắc Kiêu lung la lung lay, miệng 015 phun máu, tấn công về phía anh, nhưng không ngờ, Lục Bắc Kiêu vốn dĩ sắp ngã xuống cũng vọt tới, anh nhảy lên, tung một cú đá xinh đẹp về phía 015, cơ thể cao lớn của 015 nện vào vách tường, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã trên mặt đất.

“Thằng nhóc đó ra tay thật độc ác!”

“Thật sự rất có tài! Thật sự có kungfu Trung Quốc sao?”

“Có phục chưa? Mẹ nó mày đã phục chưa?!”. Lục Bắc Kiêu đã hoa mắt váng đầu vọt tới, túm lấy tóc vàng của 015, hung tợn hỏi, mồi hôi lăn xuống từng giọt trên khuôn mặt cương nghị của anh.

015 không nói nên lời, ngực bị đá một cú bây giờ đang khó chịu đau nhức như lửa đốt.

Lục Bắc Kiêu vẫn chưa có ý định bỏ qua cho anh ta, anh kéo áo anh ta, tóm 015 về phía chuồng chó.

“OH! NO!”

015 kêu lên thảm thiết, khuôn mặt anh ta đã bị Lục Bắc Kiêu đè dí trên bãi cứt chó rồi!

“Chó lông vàng, ông nội mày từ trước đến nay đều dùng nắm đấm để khiến người ta chịu phục đấy! Đánh nhau chưa bao giờ thua!”. Lục Bắc Kiêu nhổ nước bọt, hung ác nói: “Bãi cứt chó này là một bài học dành cho mày, mẹ nó chứ mắt chó khinh thường người khác à! Người châu Á thì làm sao? Người Trung Quốc thì làm sao? Mẹ nó chứ mày có biết Lý Tiểu Long không?! Sĩ quan huấn luyện chiến đấu “mũ nồi xanh” của quân Mỹ là học trò của ông ấy đấy! Sĩ quan huấn luyện chiến đấu đội biệt kích Hải Báo nổi tiếng là học trò của học trò ông ấy đấy!”

Bình Luận (0)
Comment