Lý Tiểu Long, siêu sao đánh võ của Trung Quốc nghe nhiều thành thuộc, sĩ quan huấn luyện chiến đấu “mũ nồi xanh”, đội biệt kích Hải Báo, càng là sấm bên tai của những bộ đội đặc chủng!
Các học viên có người gật đầu, có người kinh ngạc, có người ca ngợi!
Mồ hôi chảy dọc theo khuôn mặt với đường nét tuấn tú xuống chiếc cằm thon gầy của anh, rơi tí tách từng giọt lớn, nói xong, anh dùng tay phải nhấn mạnh một cái, 015 phát ra tiếng rên rỉ, giơ hai tay lên, lúc này anh mới thỏa mãn đẩy đầu anh ta ra, thân thể to con của 015 chạy biến như một con gấu ngu ngốc vậy.
Lục Bắc Kiêu đứng lên, ánh mắt chim ức liếc nhìn các học viên xung quanh.
Mấy người cùng phe với 015 sợ đến mức lùi về sau, thằng nhóc này, không chỉ ngang tàng, mà còn ác độc!
Rõ ràng là người trẻ tuổi nhất trong đám học viên này, chỉ mới 21 tuổi! Rõ ràng là người châu Á, rõ ràng còn sốt cao, lại có thể hạ gục 015, đúng là quá khó tin!
“Sau này! Nếu lại để tôi phát hiện ra bất kỳ ai trong số các anh kỳ thị người Trung Quốc, thì kết cục sẽ giống 015! Chướng mắt tôi thì hoan nghênh đến tìm tôi đấu riêng, mẹ nó đừng có ăn nói lung tung!”. Anh lớn tiếng nói bằng tiếng Anh lưu loát, dựng ngón giữa lên.
Ngay sau đó, anh xé áo ba lỗ trên người, vô cùng ngang tàng, đi về phía ký túc xá.
Phía sau vang lên một loạt tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô như sấm, nhưng anh không để ý!
“Thằng nhóc này, trâu bò!”
“Thật hoang dã!”
“Ha! 015, cậu chịu thua đi!!”
015 vẫn còn ngã trên mặt đất, mặt đầy cứt chó, ngực còn như lửa đốt: “Tôi cần bác sĩ!”. Anh ta thở hồng hộc kêu lên.
Huấn luyện viên Will vẫn thờ ơ lạnh nhạt quan sát cảnh tượng vừa rồi, lúc xoay người, trong đầu nghĩ lại tư liệu về số 010.
Lục Bắc Biêu, 21 tuổi, bậc thiếu úy, là thành viên của quân khu ZY của quân giải phóng nhân dân Trung Quốc, đội viên của đại đội đặc chủng Huyết Lang, binh vương ba lĩnh vực.
Thằng nhóc này, không tệ.
Nhưng mà đây mới là tuần đầu tiên, cuộc huấn luyện ma quỷ chỉ mới bắt đầu thôi! Huấn luyện viên Will vô cùng tự tin về khóa huấn luyện này của mình!
…
Ngày 1 tháng 9, ngôi sao may mắn thứ 26.
“Anh Kiêu, hy vọng em gặp may mắn trong cuộc khảo sát! Anh càng may mắn hơn nhé! Bình an nha!”. Nhìn ngôi sao may mắn trong lọ, Diệp Kiều nghiêm túc nói, nỗi nhớ đang lên men, mũi hơi chua xót.
Nhưng nghĩ lại trong một năm xa cách này, hai người họ có thể cố gắng, phấn đấu tiến lên trở thành con người tốt hơn, toàn thân Diệp Kiều lại tràn đầy năng lượng!
Trong khi tất cả các lớp tất bật khai giảng thì lớp 12 đã khẩn trương chuẩn bị cuộc thi.
Cũng trùng hợp, oan gia ngõ hẹp, Diệp Kiều và Diệp Trăn Trăn chung phòng thi, lại còn một trước một sau, Diệp Kiều ngồi trước Diệp Trăn Trăn.
Nhìn thấy Diệp Kiều, Diệp Trăn Trăn tỏ vẻ khinh thường, còn Diệp Kiều không đếm xỉa gì đến cô ta, môn thi đầu tiên là ngữ văn, cô tập trung đọc sách ngữ văn.
“Diệp Kiều, cô tưởng cô chăm chỉ học hành là có thể thi đậu đại học J à? Người không có đầu óc, cho dù học đến chết cũng không ra cơm cháo gì đâu!”. Bé ngoan Diệp Trăn Trăn ngồi phía sau Diệp Kiều, nhỏ giọng nói.
Ở trước mặt bạn học, cô ta là học sinh giỏi với học lực xuất sắc.
“Con gái ngoài giá thú, mãi mãi sẽ không thể nào giống công chúa thực thụ được!”. Thấy Diệp Kiều không để ý đến mình, Diệp Trăn Trăn lại châm chọc.
Mẹ nó cô luôn nói tôi là con gái ngoài giá thú, kiếp trước cô không làm tiểu tam đấy nhỉ?!
Diệp Kiều giễu cợt trong lòng, quay đầu lại, đáp lại cô ta một nụ cười thanh lịch: “Diệp Trăn Trăn, cô bị ngứa da mặt à? Quên mất cái tát của bà Tần ngày đó rồi à? Đánh chưa đủ, còn muốn bị đánh tiếp nữa, có phải không?”
Cô hờ hững nói.
“Cô…!”. Nhớ đến chuyện ngày đó, Diệp Trăn Trăn tức giận đến mức mặt đỏ rần lên, ngay trước mặt rất nhiều bạn học, cô ta lại không tiện mắng.
Diệp Kiều xoay người sang chỗ khác, tiếp tục đọc sách.
“Lần này cô không đội sổ cả khối, tôi sẽ không mang họ Diệp!”. Diệp Trăn Trăn không phục, châm chọc Diệp Kiều ngồi đằng trước.