Tiên liêu giả tiện!*
(*) Trêu chọc người ta trước thì bị đánh cũng không oan, tựa như gieo gió gặt bão.
Diệp Trăn Trăn đúng là dai dẳng không dứt!
Đối với cô công chúa nhỏ kiêu ngạo này, sau khi sống lại, cô vẫn nể tình quan hệ máu mủ với cô ta, thấy ông nội quan tâm đến sự hòa thuận và đoàn kết của gia đình, nên không muốn đối đầu với cô ta, cũng không muốn đối đầu với bà Tần!
Cô đã thể hiện trước mặt người cha cặn bã của mình là Diệp Thắng Huân rồi, bảo đừng để hai mẹ con kia đến chọc giận cô.
Nhưng cô thấy mình sai rồi, hai mẹ con này vẫn giống như kiếp trước, luôn chờ đợi cơ hội để làm hại cô, để cho cô xấu mặt!
Thế thì cũng đừng trách cô không khách sáo!
“Diệp Trăn Trăn, đến lúc đó nếu tôi không đội sổ, cô có dám nói cô không phải họ Diệp trước mặt mọi người không?”. Cô xoay mặt lui sau, giễu cợt nói.
“Tôi dám! Với cái thành tích nát bươm của cô mà đòi không đội sổ à?”. Diệp Trăn Trăn thấp giọng nói, cắn răng.
“Cô chờ đó cho chị nhá!”. Diệp Kiều hừ lạnh nói.
Chỉ thấy Diệp Trăn Trăn nở nụ cười ngọt ngào nhìn về phía nơi khác, Diệp Kiều quay đầu mới phát hiện là Lục Bắc Trì tới rồi.
“Anh Trì, anh cũng ở phòng thi này à? Thật là trùng hợp!”. Diệp Trăn Trăn cười ngọt ngào nói.
Lục Bắc Trì ghê tởm đến mức toàn thân nổi da gà!
“Ờ!”. Cậu nói cho có lệ, trước đây nhóm bọn họ rất thích bông hoa nhỏ đẹp nhất đại viện này, sao bây giờ càng ngày càng cảm thấy cô ta ra vẻ ấy nhỉ?
“Anh Trì, anh có biết số máy nhắn tin của anh Kiêu không? Cho em với, lần trước anh ấy nói với em rồi nhưng mà em chưa kịp ghi lại”. Diệp Trăn Trăn vẫn điềm nhiên hỏi, cô ta cố ý muốn Diệp Kiều ghen tị.
Mẹ kiếp!
Anh Kiêu cho cô ta số? Đang nằm mơ à!
Diệp Kiều đang cúi đầu đọc sách bỗng bùng nổ trong lòng! Cái lòng dạ hẹp hòi này của Diệp Trăn Trăn, cô còn không hiểu sao?
Diệp Trăn Trăn còn chưa biết tình hình à, thế mà lại dám hỏi xin số máy nhắn tin của anh cả ngay trước mặt chị dâu mình, muốn chết à? Lục Bắc Trì thầm nghĩ.
Diệp Kiều ho nhẹ một tiếng.
Cái chân nhỏ của Lục Bắc Trì run lên: “Anh của anh ra nước ngoài rồi, em gọi anh ấy cũng vô ích thôi”. Cậu nói một câu cho có lệ rồi lập tức đi tìm chỗ ngồi của mình.
“Đúng ha! Lần trước anh Kiêu nói với em là phải đến nơi khác chấp hành nhiệm vụ!”. Diệp Trăn Trăn vội vã tìm cho mình một bậc thang.
Cô ta thật sự không biết, cô ta làm như vậy giống như một vai hề trong mắt Lục Bắc Trì và Diệp Kiều vậy!
Thằng nhóc Lục Bắc Trì này, xem như thức thời!
Còn Diệp Trăn Trăn, cô cũng chỉ có thể cho cô ta hai chữ “haha”!
Cô rất chờ mong cái vẻ mặt như ăn cứt của Diệp Trăn Trăn lúc anh Kiêu của cô chiến thắng trở về và bọn họ công khai chuyện tình cảm.
Nhưng mà nghĩ đến chuyện Diệp Trăn Trăn phải gọi Lục Bắc Kiêu là anh rể, sao cô lại thấy ghét bỏ như vậy nhỉ?!
(Lục Tiểu Cổn: Yên tâm, ngay cả cơ hội gọi cha con là anh rể thì cô ta cũng không có đâu!)
Lấy được đề ngữ văn, trước tiên Diệp Kiều nhìn lướt từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng, nhìn qua một chút, tập trung vào đề viết trọng tâm cuối cùng, vậy thì lúc làm bài vừa có thể trả lời các câu hỏi vừa xây dựng bố cục viết trong lòng.
Diệp Kiều chết tiệt này đúng là đang múa bút thành văn, không giống như trước đây, cứ đến lúc thi là lại nằm ngủ.
Lẽ nào cô ta đang ăn gian sao?
Diệp Trăn Trăn giơ tay lên, gọi giáo viên giám thị đến, nhỏ giọng nói, nghi ngờ Diệp Kiều gian lận.
Giáo viên giám thị biết Diệp Trăn Trăn, vô cùng khách sáo với cô ta, còn Diệp Kiều thì ông ta cũng biết, thành tích kém muốn chết, còn gây chuyện thị phi!
Ông ta cầm bài thi của Diệp Kiều lên, run rẩy, không có lấy một mảnh giấy gian lận nào, Diệp Kiều lại mặc áo tay ngắn, càng không thể nào giấu trong ống tay áo, hộc bàn trống phía trước, trong hộc không có gì cả, quyển sách mà cô đọc trước đó cũng đã đặt bên ngoài phòng rồi.
Thầy giám thị nhún vai với Diệp Trăn Trăn, Diệp Kiều nhẫn nhịn không phát hỏa, lấy lại bài thi, tiếp tục cắm đầu làm.
Sau đó, thầy giám thị hầu như không rời khỏi Diệp Kiều, để đề phòng cô gian lận!
Môn thi thứ hai là toán, lúc nộp bài, Diệp Trăn Trăn thấy Diệp Kiều chưa làm ba câu quan trọng nhất ở phía sau, cô ta rất kích động, Diệp Kiều chết tiệt, chờ chết đi!