Ngày hôm sau, môn thi cuối cùng là lịch sử, rất nhiều nam sinh đánh trắc nghiệm tầm bậy rồi nộp bài luôn, Lục Bắc Trì cũng ở trong số đó. Trong cái đám con trai ở đại viện, ngoài Lục Bắc Kiêu là học sinh xuất sắc ra thì không có mấy người được thành tích tốt, mấy người Trình Đại Phi lớn hơn Lục Bắc Trì một tuổi, hầu hết đều đã học đại học, còn có mấy người tham gia quân ngũ.
Đến cuối cùng khi nộp bài thi, trong phòng thi chỉ còn lại mấy nữ sinh, lại còn cùng phe với Diệp Trăn Trăn, có hai ngày nghỉ, Diệp Kiều chỉ muốn nhanh nhanh về nhà ngủ bù, không thèm để ý đến bọn họ đã đi ngay.
“Diệp Kiều cô ta còn cá cược với tôi, nói lần này không đội sổ cả khối!”. Diệp Trăn Trăn cười nhạt nói.
“Trăn Trăn, sao cậu có thể có người chị như thế được nhỉ. Lần nào cậu cũng đứng hạng nhất, chị ta thì đứng từ dưới đếm lên, chị ta ở nhà các cậu, có phải rất bị người ta chán ghét không?”
“Cô ta ấy à, nói không chừng còn không phải con gái của cha tôi ấy chứ, ai mà biết mẹ ruột cô ta có dan díu với người đàn ông nào khác rồi sinh ra cô ta lúc ở quê hay không! Người nhà họ Diệp chúng tôi, ai mà không ghét cô ta? Ngay cả cha tôi cũng không muốn gặp cô ta!”
“Trăn Trăn, có khả năng đó thật đấy, tôi thấy trông hai người cũng không giống nhau, cậu đẹp hơn Diệp Kiều nhiều!”. Bạn nữ A trợn mắt nói bậy, Diệp Trăn Trăn đúng là xinh đẹp thật, nhưng ở trước mặt Diệp Kiều thì lại khác biệt như mặt trăng và sao vậy!
Nghe bạn mình tâng bốc như vậy, Diệp Trăn Trăn càng tin tưởng vững chắc rằng Diệp Kiều không phải là người nhà họ Diệp, cô ta nhất định phải nghĩ cách chứng minh điều này!
…
Diệp Kiều ngủ từ sáu giờ chiều đến sáu giờ sáng hôm sau, ngủ khoảng mười hai tiếng, dẹp bỏ như mệt nhọc khi phải thức khuya dậy sớm trước kia, buổi sáng thức dậy còn tập thể dục với ông nội.
Lão tham mưu trưởng vừa mừng rỡ vừa không nỡ đối với sự thay đổi của Diệp Kiều.
Con nhóc này, rất có tinh thần phấn đấu của nhà họ Diệp!
Diệp Kiều nói với ông về chuyện cô và Kiều Thiêm gầy dựng sự nghiệp, ông càng tán thưởng có thừa, còn đi theo cô đến nhà ngang để xem phần mềm.
Kiều Thiêm cũng rất liều mạng, viết phần mềm, cải tiến phần mềm một ngày một đêm, cái phần mềm hệ thống quản lý phòng khách sạn này đã từ phiên bản 1.0 ban đầu thăng cấp lên 2.3 rồi! Rất nhiều lỗ hổng trong hoạt động thực tế đã được hoàn thiện và nâng cao trải nghiệm của khách hàng.
Bình thường anh còn phụ trách công tác hậu mãi, bán ra phần mềm, đồng thời kỹ thuật viên như anh còn phải đến tận nơi để cài đặt và hướng dẫn khách hàng cách sử dụng.
Về việc tiêu thụ, dựa vào mạng lưới quan hệ của cậu nhỏ là không được, cô đã thông báo trên thị trường nhân tài, định tuyển hai ba nhân viên tiêu thụ bán thời gian, giúp bọn họ bán phần mềm.
Về phía quê nhà, sau khi cha đã hoàn toàn khôi phục vết thương ở chân thì bắt đầu thu hoạch đậu phộng, có tiền vốn thì việc kinh doanh cũng dễ dàng hơn rất nhiều, sạp hàng lương bì của chị cả buôn bán cũng không tệ, cứ tiếp tục như vậy, trong một năm là nhà họ có thể thoát nghèo.
Mảnh đất trống ở thành phố N đang trong quá trình xây dựng, cô bảo đồng chí Đỗ Quân phái người đến giám sát.
…
Diệp Kiều vừa mới đến cổng trường thì thấy Diệp Trăn Trăn bước xuống từ chiếc xe Volkswagen màu đen trước con mắt hâm mộ của rất nhiều nữ sinh, công chúa nhỏ mặt mày hớn hở, mặc u phục xinh đẹp, đeo cặp sách, nhìn thấy nữ sinh nào quen thì nhiệt tình chào hỏi.
Đám nữ sinh ùn ùn kéo đến như sao vây quanh trăng sáng.
Vào sân trường, trên bảng thông báo ở phía đông của dãy lớp 12 đã dán thứ hạng của kỳ thi lần này.
Thời đại này vẫn chưa phổ cập máy vi tính, danh sách do giáo viên phụ trách viết bằng bít lông từng chữ từng chữ, rất dễ thấy trên nền giấy đỏ thẫm.
“Trăn Trăn, không cần đoán cũng biết, hạng nhất chắc chắn lại là cậu rồi!”
Diệp Trăn Trăn tỏ vẻ kiêu ngạo: “Còn phải nói nữa sao, tôi khá là quan tâm, Diệp Kiều sẽ đứng thứ mấy từ dưới đếm lên? Làm phiền các cậu đi tới xem giúp tôi một chút nhé! Xem thành tích của cô ta, chỉ cần dò từ cuối lên là được!”.