Anh còn chưa có ăn xong, cô đã muốn đi, còn lấy sách giáo khoa che mặt!
Lục Tiểu Cổn một câu cũng không nói, chỉ riêng vẻ mặt này đã khiến Lâm Dương sợ tới mức không dảm bỏ anh lại một mình.
Cuốn sách giáo khoa trong tay cô bị anh giật xuống.
“Học trưởng Lục! Anh làm gì vậy? Quanh đây có rất nhiều bạn học của em, bị bọn họ nhìn thấy không tốt!” Lâm Dương thấp giọng nói, vẻ mặt nôn nóng, lo sợ.
“Nhìn em có tật giật mình kìa? Ăn trộm sao?” Anh lên tiếng giáo huấn.
“Em thế nàỳ cũng khác nào em bắt trộm anh!” Lâm Dương lên tiếng phản bác. Cô luôn miệng nói với mọi người không thân, kết quả là bị bạn học bắt tại trận, khác gì trộm.
Cô vừa nói xong, học trưởng Lục ngồi đối diện vui vẻ buông đũa xuống.
“Nhóc con, em có biết ý tứ của trộm người là sao không?” Anh nhìn cô hỏi.
Không hề bận tâm trước sau trái phải đều có người ngồi, cộng với những người đi tới đi lui đều có thể nghe được.
Lâm Dương đỏ mặt, muốn mắng lại anh nhưng lại không dám.
“Hỏi em đó, có biết không?” Ánh mắt sáng quắc nghiêm túc của anh nhìn cô.
“Đương nhiên biết!” Lâm Dương tức giận nói.
Anh coi cô là trẻ nhỏ sao?
Động vật ăn thịt ngồi đối diện, ánh mắt như có lửa.
“Làm sao mà biết được?” Vấn đề này có chút ái muội.
“Em… em lớn như vậy, còn không hiểu ý tứ của trộm người sao?” Lâm Dương dứt lời, bữu môi nhìn anh.
“Đối với anh, em không cần trộm.” Lục Tiểu Cổn nhàn nhạt nói, ánh mắt càng thêm sâu, bên trong cũng chứa thêm một tia ẩn nhẫn.
Anh cầm đũa tiếp tục ăn cơm.
Lâm Dương cảm thấy mơ hồ.
Anh có ý gì?
Cô không muốn tiếp tục cái đề tài “trộm người”, liền cầm lấy đũa cúi đầu nhặt từng hạt cơm còn trong đĩa cho vào miệng, muốn giết thời gian.
Học trưởng Lục ngồi đối diện, sau khi ăn sạch số thịt trong khay đồ ăn của mình còn nhặt hết thịt cô để lại trong khay của cô mà ăn, không hề có ý chê bai.
Lâm Dương lần thứ hai vô ngữ.
Lúc hai người ăn xong, trong nhà ăn không còn đông nữa, chỉ còn lại một số người muốn xem náo nhiệt.
Lâm Dương bị bọn họ nhìn chằm chằm như vậy, không hề giống cái cảm giác lúc cô phát biểu trên sân khấu, lỗ tai đỏ hồng.
Học trưởng Lục còn cố ý đi chậm, không cho cô quăng anh ở lại. Như vậy, cô không thể không cùng anh sóng vai mà đi.
“Con nhóc này, em trốn cái gì?” Giọng nói của anh mang vẻ trách cứ.
Anh đương nhiên hiểu cô trốn cái gì, đã biết còn cố ý mà hỏi.
Anh chính là muốn cùng cô đi ăn cơm, cùng cô đi dạo trong vườn trường.
Trước kia là bởi vì cô còn nhỏ, sợ cô gặp phải nhiều phiền toái. Nhưng hiện giờ không giống vậy, cô đã lớp 11.
Đã có người theo đuổi.
Giống như Tiểu Mộc Đầu kia vậy.
Với sắc đẹp của cô, có bao nhiêu thiếu niên muốn có được.
Buổi sáng anh tới đội bóng rổ, có một vài đội viên đang thảo luận về cô, xoi mói đời tư của cô, còn muốn theo đuổi cô.
Chính vì thế, sáng nay anh đã khiến cho mấy tên đó chịu huấn luyện đến mức kiệt sức.
Anh đưa cô tới cửa ký túc xá. Ở trên ban công, có một số cô gái giả vờ phơi nắng nhoài người nhìn bọn họ.
“Đi vào đi, thất thần làm gì? Lưu luyến không muốn chia tay anh sao?” Anh cong khóe miệng cười hỏi.
Lâm Dương không nhịn được nữa. “Lão đại, em không có dũng khí đi vào được chưa? Em cầu xin anh, sau này đừng cùng em ăn cơm nữa, em không muốn nổi tiếng đâu. Làm ơn đi!”
Cô nói xong thì nhanh chân chạy biến.
Chạy vào tới ký túc xá thì không có can đảm về phòng, chịu sự thẩm vấn của các bạn cùng phòng. Cô trốn phía sau khu nhà vệ sinh một hồi mới dám đi lên lầu, vào phòng 205 của mình.
Vừa mở cửa vào thì thấy Nguyên Tiêu đang ngồi gặm táo, có vẻ như đang chờ cô.
Trong phòng này của cô có 6 người, 4 người đã lên giường thì đều thò đầu nhìn cô. Ở trong mắt Lâm Dương, các cô tựa như phi tần hậu cung đang muốn giáo huấn cung nữ.
“Bảo bối a, ai nói với ta lời thề son sắt là không thân thiết với Lục Chiến Qua?” Nguyên Tiêu đi tới, tủm tỉm cười nhìn cô hỏi.