Trời vừa tối, sát bên tường khu vực sân thể dục, Lâm Dương ngửa đầu nhìn lên bờ tường chỗ ngoặt. Có camera theo dõi.
“Học trưởng Lục, hay thôi đi, có camera theo dõi, bị bắt được thảm lắm đó.”
Cô lúng túng nói.
Hàng năm, cô đều là học sinh trong top 3 của trường, là học sinh trong nhóm danh dự của trường, sao có thể làm cái trò trèo tường trốn ra ngoài chứ? Chỉ có học sinh cá biệt mới làm như vậy.
Cô vừa từ chối cùng anh trèo tường trốn ra ngoài lại bị anh cường thế mà lôi đi. Cô sợ các bạn học đi ngang nhìn thấy hiểu lầm nên chỉ có thể đi theo anh.
Đi xuyên qua sân thể dục lớn, đi tới vị trí này.
Lục Tiểu Cổn cong môi cười, túm lấy cô kéo tới một bên, “Thật ngoan a, góc chết của camera cũng không biết…”
Anh xoa đầu cô, cười sủng nịnh.
Lâm Dương: Mắng em khờ thì cứ nói, việc gì phải lòng vòng.
“Nhưng như vậy cũng không tốt…” Lâm Dương lúng túng nói.
“Có anh che chở cho em, sợ gì! Nhóc con, từ nhỏ đến lớn chưa trèo tường bao giờ sao? Chẳng bù cho anh ở đại viện nhiều năm như vậy!” Lục Tiểu Cổn cười, lại xoa đầu cô.
“Trèo tường còn kiêu ngạo!” Lâm Dương nhìn dáng người cao lớn của anh nói.
Cô nghĩ mấy năm nay, anh thường xuyên trèo lên bờ tường nhà ông, nhòm vào cửa sổ tìm cô, vừa tức vừa buồn cười.
“Sao không kiêu ngạo được? Cái này gọi là kiến thức cơ bản, hiểu chưa?!” Anh trầm giọng nói, kéo cô tới sát chân tường, từ phía sau đặt hai tay lên eo cô, giống như bế một đứa trẻ, dùng sức mà nhấc bổng cô lên.
Anh cao hơn cô nửa cái đầu, cao hơn bờ tường.
“Hai tay bảm đầu tường, chân phải đặt lên vách tường. Ngồi ở đó, không phải vội nhảy xuống. Anh xuống trước sẽ đón em!” Lục Tiểu Cổn nói với cô.
Lâm Dương đi giày vải, chân dùng sức ấn vào vách tường thô ráp, hai tay bám chặt đầu tường, trong lòng thì khẩn trương.
Cô sợ bị ngã, lại càng sợ bị bảo vệ bắt gặp.
Nhưng rồi chân cô cũng lên được tới đầu tường. Ngồi xuống bờ tường, vừa sợ vừa kích động. Rốt cuộc đã thành công một nửa chuyện trèo tường trốn ra ngoài trường.
“Học trưởng Lục, ha ha, em lên được rồi.” Cô ngồi trên bờ tường, cười hì hì nói với anh.
Khóe miệng Lục Tiểu Cổn cong lên, lùi về phía sau hơn 10 mét, sau đó chạy nhanh tới, đạp vào tường nhảy lên, hai tay bám vào bờ tường, trực tiếp lăn lên lên bờ tường. Lâm Dương vừa định khuyên anh cẩn thận một chút thì anh đã lật người qua tường, rơi xuống đất.
Trái tim nhỏ bé của cô đập thình thịch vì kinh hoàng, “Anh cẩn thận chút.”
“Quay người lại, thả chân xuống, anh đỡ em!” Anh đứng phía dưới, đưa cao hai tay nói.
Lâm Dương ngồi ở đầu tường cẩn thận xoay người, hai tay bám đầu tường, cẩn thận thả chân xuống. Vừa mới thả người xuống, còn sợ rằng mình sẽ bị ngã, eo đã được anh đỡ lấy.
Đặt chân xuống đất, phần lưng cô vẫn kề sát vòm ngực rắn chắc nóng bỏng của anh, trái tim cô đập càng thêm nhanh.
“Oa… em thật sự vượt tường nè!” Cô vội vàng nhích ra khỏi lồng ngực Lục Tiểu Cổn, xoay người kíc hđộng nói.
“Lần đầu tiên trèo tường, kích thích không?” Anh nhìn cô mừng rỡ cười hỏi.
Lâm Dương gật đầu.
“Thật, con mẹ nó, kích thích.” Cô cố ý nói, vừa nói vừa phủi phủi bụi tường trên người.
Nhìn cô ngoan ngoãn như vậy còn cố ý nói bậy, thật đúng là khiến người ta cảm khái.
“Tự mình thì đừng có làm, cũng đừng có nhờ người khác làm!” Anh trầm giọng dặn dò.
Chỉ có anh có thể giúp cô vượt tường.
Lâm Dương cười hì hì gật đầu. Chỉ một lát sau, hai người sánh vai đi tới phố.
Mỗi ngày ngây ngốc ở trong trường, hiện giờ ra tới ngoài, đặc biệt lại trốn ra ngoài, Lâm Dương có cảm giác hưng phấn vô cùng.
Từ nhỏ tới lớn, cô còn không có làm chuyện khác người như vậy.
Anh hỏi cô muốn mua gì, cô cười tủm tỉm không nói. Từ trường học đi tới siêu thị có chút xa, cô đi tới kệ để đồ dùng vệ sinh, Lâm Dương thấy anh đứng một bên thì ngượng ngùng đỏ mặt.
“Lớn như vậy còn thẹn thùng sao?” Anh trầm giọng nói.