Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1570 - Chương 1570:

Chương 1570:

Anh ôm chặt cô.

Cô bởi vì sợ hãi khi nhảy xuống, hai tay cũng ôm chặt anh.

Ngực dính sát vào nhau, tiếng trái tim đập thình thịch, 4 mắt nhìn nhau. Nhìn anh, trái tim cô đột nhiên rung động.

Khi nhảy xuống, chun buộc tóc tuột ra, mái tóc dài tản xuống, dưới ánh đèn, làn da trắng nõn của cô gái cùng đôi má hồng đỏ ửng, ánh mắt mờ mịt.

Ánh mắt anh dừng ở đôi môi mềm mại mới rồi anh không cẩn thận chạm qua, một bầu nhiệt huyết dâng lên, sự xúc động khiến anh không nhịn được mà cúi đầu, muốn hôn cô.

Lâm Dương nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh càng lúc càng tiến gần thì như không thở được, theo bản năng mà nhắm hai mắt lại.

“Ai ở bên kia? Lớp nào?” Một tiếng còi vang lên, tiếng của bảo vệ giống như cây gậy đánh uyên ương truyền tới khiến Lâm Dương sợ hãi mở to hai mắt, đẩy anh ra, nhanh chân chạy mất.

Phản ứng của Lục Tiểu Cổn cũng rất nhanh, nhặt túi hàng trên mặt đất chạy theo cô.

Kéo cô chạy vào chỗ tối trốn, bảo vệ vẫn không ngừng thổi còi đuổi theo, Lâm Dương khẩn trương tới mức muốn trèo cổng trốn đi.

Mẹ nó!

Dọa chết người mà.

Bên cạnh sân bóng rổ có phòng chứa dụng cụ. Cửa phòng được anh nhanh chóng mở ra, hai người trốn vào trong căn phòng tối đen như mực. Lưng anh dựa vào cửa, Lâm Dương đứng ở bên trong che miệng lại, trái tim như sắp nhảy khỏi lồng ngực.

Lục Tiểu Cổn dựa lưng vào cánh cửa, lại rút thuốc lá ra hút.

“Ư ư ư…” Lâm Dương vừa che miệng vừa ư ư phản đối. Anh không sợ bảo vệ ngửi thấy mùi thuốc tìm tới sao?

“Không cần che, bọn họ sẽ không tìm tới đây!” Anh trầm giọng nói. Nếu không phải sợ ảnh hưởng tới cô, anh sẽ không chạy.

Lâm Dương buông lỏng hai tay, cúi người thở dốc. Vừa rồi chạy nhanh quá, trong phổi như hết sạch không khí vậy, vô cùng khó chịu.

“Học trưởng Lục, không còn sớm nữa, em về phòng học, sắp vào tiết học buổi tối rồi!” Lâm Dương vội vàng nói.

Đầu óc cô còn có chút ngây ngốc, bởi vì vừa rồi thiếu hút nữa bị hôn, cô ngượng ngùng khi nói chuyện với anh, nhìn anh thì xấu hổ, chỉ muốn trốn thật xa.

Lục Tiểu Cổn yên lặng hút thuốc, là muốn áp chế cái cảm xúc cầm thú muốn ấn cô lên cửa mà hôn.

Chờ tới khi anh mở cửa, Lâm Dương vội chạy ra ngoài, nhưng vừa mới ra được nửa người đã bị anh túm lại. Cô tâm hoảng ý loạn nhìn anh, nhưng mà, anh chỉ đưa cho cô túi đồ vừa mua.

“Học trưởng Lục, em về trước, sẽ chuyển tiền trả anh!” Cô cũng không có quay đầu lại, vừa nói vừa như con thỏ con rảo chân chạy trốn.

Mẹ nó.

Thật muốn túm cô trở lại hôn một trận.

Trên môi vẫn còn rõ cái dư vị chạm vào đôi môi mềm mại của cô, lại còn cái cảm giác của hai “đỉnh núi” mềm mại của cô áp sát vào ngực mình.

Anh đứng ở cửa phòng, nắm chặt bàn tay, ánh mắt nhìn về phía cô vừa biến mất.

Lâm Dương chạy như điên, không dám quay đầu lại, cũng không dám dừng lại. Trong đầu cô hiện giờ toàn là những hình ảnh vừa rồi cô từ trên bờ tường nhảy vào trong lòng anh, khuôn mặt tuấn tú của anh sát gần. Cái loại cảm giác ý loạn tình mê này…

Đến tột cùng là cảm giác gì?

Bước chân cô dần chậm lại.

Còn nữa, sau đó anh lại muốn hôn cô.

Nếu không phải bảo vệ phát hiện ra hai người, có phải anh đã hôn cô không?

Nghĩ tới đây, trái tim cô rung động.

Cảm giác hôn anh sẽ như thế nào?

Không xong rồi.

Là cảm giác động tâm.

Cô động tâm với anh.

Ý thức được điều này khiến cô sợ hãi lại vội vàng chạy đi.

Tiết tự học buổi tối.

Tâm tư của con mọt sách Lâm Dương không đặt ở bài học. Trong đầu toàn là hồi ức cùng những hành động với anh tối nay.

Anh vì sao lại muốn hôn cô?

Vì sao?

Anh thích cô?

Không, không khoa học.

Bình Luận (0)
Comment