Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1571 - Chương 1571:

Chương 1571:

Từ nhỏ tới lớn, Lâm Dương không hề nghĩ tới Lục Tiểu Cổn có khả năng thích cô.

Không hề nghĩ tới.

Cái người đó chỉ coi cô như một đứa bé trai, nhìn thấy cô thì xách cổ áo cảnh cáo cô, chỉ hận không thể giết cô diệt khẩu, sao có thể thích cô chứ?

Tiếng chuông tan học khiến cô tỉnh táo trở lại. Lúc này cô mới ý thức được bản thân đã tiêu tốn 45 phút cho một vấn đề không có lời giải.

Kỳ thực là có lời giải…

Hỏi anh sẽ rõ.

Nhưng rồi lại sợ mình tự mình đa tình, khiến người ta ghét bỏ.

Hơn nữa, Cổn gia sẽ thích cô sao? Dung mạo không có, dáng người càng không.

Cô mở điện thoại ra, nhìn vào WeChat thì thấy có rất nhiều nam sinh yêu cầu kết bạn với mình, lúc này, cô mới ý thức được bản thân hiện giờ cũng có rất nhiều người tìm tới.

Gọi WeChat anh không nhận, chuyển tiền trả anh thì vừa mới chuyển đi đã bị đẩy trở lại.

“….” Lâm Dương.

*

Đêm nay, Lâm Dương nằm mơ. Trong giấc mơ, hai người ôm nhau, anh muốn hôn cô, trái tim cô đập nhanh, hai mắt nhắm lại, chờ nụ hôn của anh, giống như một đứa trẻ phương nam vui vẻ nhẹ nhàng nhảy nhót chờ đợi trận tuyết đầu tiên trong đời.

Cô giật mình tỉnh giấc.

Những cảm xúc trong giấc mơ vẫn còn quấn lấy cô, trái tim nhỏ không ngừng nhảy nhót trong lồng ngực.

Cái đó không được tính là nụ hôn những lại khiến lòng cô xao động.

Cứ thế, học xong lớp tự học buổi sáng, lúc đi tới nhà ăn, cô không tự giác mà nhìn về phía sân bóng rổ, nhìn thấy anh đang cùng các đồng đội tập luyện.

Buổi thể dục giữa giờ, cũng sẽ giống như các nữ sinh khác trèo lên bậc tam cấp nhìn tới, tìm kiếm bóng dáng anh.

Chỉ là, anh chưa bao giờ tham gia thể dục giữa giờ.

Lúc ăn cơm trưa, cô vốn tưởng rằng mình sẽ không gặp anh, nào ngờ, anh đã lấy sẵn phần cơm cho cô.

Hai người lại một lần nữa cùng nhau ăn cơm, cảm giác không giống lần trước, giống như là không thể khống chế được nhịp đập của trái tim, thậm chí không dám như trước, nhìn ăn một cái.

Đối với chuyện tối hôm đó, anh không đề cập tới chút nào.

Giống như không có gì xảy ra.

Cho nên, đối với anh mà nói, anh không thích cô. Chứ nếu có, với tính cách bá đạo của anh, sao lại không nói thẳng.

“Nghĩ cái gì vậy? Không thích ăn sao? Hay đưa em tới nhà ăn nhỏ ăn nhé?” Lục Tiểu Cổn thấy cô thất thần thì hỏi lại.

Lâm Dương vội vàng lắc đầu, bắt đầu ăn cơm.

Mãi cho tới khi đưa cô tới cửa ký túc xá, anh cũng không hề nói chuyện tối đó.

“Lâm Dương!”

Cô vừa mới bước vào cửa ký túc xá thì có người gọi cô. Đó là Lưu Hiểu, người ngồi cùng dãy bàn với cô, quan hệ của hai người khá tốt.

Lưu Hiểu kéo Lâm Dương tới một chỗ vắng người rồi xấu hổ nói lí nhí.

Cô ta cầm tay Lâm Dương, sau đó đặt một bức thư viết trên giấy màu hồng nhạt, cẩn thận gấp thành hình trái tim đặt vào lòng bàn tay cô.

“Lưu Hiểu, chuyện này có ý gì a?” Lâm Dương nghi hoặc hỏi.

“Lâm Dương, cậu nói xem, chúng ta có phải bạn tốt không?” Lưu Hiểu lí nhí.

Lâm Dương lập tức gật đầu xác nhận.

“Vậy thì nhờ cậu. Đây là thư mình viết cho học trưởng Lục, thư tình gửi Lục Chiến Qua. Phiền cậu giúp mình đưa cho anh ấy. Đối với cậu mà nói, đây là chuyện nhỏ không tốn sức!”

!!!

Lưu Hiểu nhờ cô gửi thư tình cho anh.

“Sao vẻ mặt của cậu lại khó xử như vậy a? Chẳng lẽ cậu với học trưởng Lục thật sự là một đôi?” Lưu Hiểu hỏi lại.

“Không phải. Tôi với anh ấy là hàng xóm. Tôi giúp cậu vậy, nhưng mà nói trước, nếu không được thì đứng giận mình a!” Lâm Dương vội nói.

Lưu Hiểu gật đầu. Gia cảnh nhà cô ta khá tốt, bản thân cũng tự tin, phóng khoáng.

Trong bữa cơm chiều, Lâm Dương dáng vẻ lấm lét nhìn xung quanh, sợ bị bạn học hiểu lầm là thư tình cô viết cho anh.

“Học trưởng Lục, cái này gửi cho anh, là bạn tốt của em viết!” Lâm Dương đặt bức thư tình xuống trước mặt anh, sau đó dùng một cái chén để che lại.

Dáng vẻ lấm lét hệt như trao đổi tin tình báo.

Bình Luận (0)
Comment