Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1572 - Chương 1572:

Chương 1572:

Đặt cái bức thư tình được gấp thành trái tim màu hồng nhạt trước mặt anh xong, Lâm Dương cảm nhận được rõ nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống.

Thấp đến mức khiến người khác không thở nổi.

Nhưng rồi cô hiểu ngay ra vì sao nhiệt độ không khí lại lạnh lẽo tới vậy.

Anh vốn không nói chuyện, thong thả ăn cơm, động tác tự nhiên ưu nhã, không nhìn ra hỉ nộ.

Bức thư tình đặt trước mặt anh không thèm liếc một cái.

“Học trưởng… Lục… Lục…, anh tức giận sao?” Lâm Dương căng thẳng hỏi lại.

Học trưởng Lục không nói gì.

“Em cũng chỉ là chịu sự ủy thác của người khác, không tiện từ chối mới chuyển cho anh!” Cô vội nói, sợ anh trách tội.

“Ăn xong chưa?” Anh buông đũa nhìn cô nói.

Lâm Dương sửng sốt vội gật đầu.

Lục Tiểu Cổn đứng lên, cầm lấy khay đồ ăn của cô mang tới chỗ để đồ bẩn, chỉ là không thèm liếc cái bức thư màu hồng nhạt đặt trên bàn.

Lâm Dương vội vàng cầm lấy đuổi theo anh.

Còn chưa ra khỏi nhà ăn, cô đã nhận được tin nhắn của Lưu Hiểu, hỏi cô đã đưa thư tình cho học trưởng Lục chưa?

Lâm Dương nhìn tới phía trước, nhìn bóng dáng cao lớn của anh trong chiếc áo khoác gió màu nâu nhạt, rồi lại nhìn trái tim màu hồng nhạt trong tay mình.

Cô muốn đuổi theo anh, muốn dúi cái trái tim màu hồng nhạt này cho anh, nhưng anh đã đi tới chỗ mấy thành viên của đội bóng rổ.

Không đưa được, cô không biết nói thế nào với Lưu Hiểu. Nếu nói thẳng học trưởng Lục không cầm thì đúng là đả kích mà. Nhưng nếu không nói, Lưu Hiểu lại hiểu lầm thành cô không đưa, thì đắc tội rồi.

“Sao lớn lên lại đẹp trai, lại ưu tú đến vậy chứ? Đúng là đào hoa mà!” Cô trừng mắt với cái người đứng cách đó khá xa, vô cùng xuất sắc trong đám học sinh, lẩm nhẩm nói.

“Biết nói sao, bọn họ là bạn hè hàng xóm, học trưởng Lục chiếu cố cô ấy thôi mà!”

“Đúng là như vậy. Mình đã hỏi chị gái Khương Dao Dao của cô ấy. Khương Dao Dao nói, nếu học trưởng Lục thật sự thích Lâm Dương thì mặt trời mọc ở đằng Tây!”

“Tuy rằng vẻ ngoài cùng kết quả học tập rất ưu tú nhưng mà cô ta là cô nhi, bối cảnh kém xa nhà họ Lục, không có khả năng!”

Lâm Dương loáng thoáng nghe được người khác nói về mình.

Cô ngoảnh mặt làm ngơ.

Tiết tự học buổi tối, như thường lệ, giáo vụ đi điểm danh, ngoại trừ học sinh ngoại trú, học sinh nội trú không thiếu.

Một nam sinh trong nhóm phụ trách điểm danh gõ lên mặt bàn Lâm Dương ngồi, có ý bảo cô ra ngoài một chút.

“Bạn học Lâm Dương, mời bạn tới văn phòng hội học sinh một chút, chủ tịch tìm bạn có việc!”

Chủ tịch hội học sinh không phải Lục Chiến Vũ sao?

Cô ấy tìm cô có chuyện gì?

Cô vấn nhanh chóng đi tới tòa nhà nằm ở phía tây nam trường học, trên tầng 2 chỉ còn 1 phòng sáng đèn, đó là phòng chủ tịch hội học sinh.

Cô đi tới cửa, còn chưa kịp gõ cửa đã thấy Lục Tiểu Cổn ngồi trước bàn làm việc, đang xoay xoay cái bút.

“Học trưởng Lục! Chủ tịch Lục đâu? Nghe nói chị ấy tìm em!” Cô đi vào lên tiếng hỏi.

Học trưởng Lục hất mái tóc ngắn, ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên nhìn cô nói, “Là anh muốn tìm em, đóng cửa lại.”

Cô ngoan ngoãn đóng cửa lại, quay về trước bàn hỏi, “Học trưởng Lục, anh tìm em có chuyện gì vậy? Đúng rồi, cái này, anh nhận lấy đi, bằng không, em không biết nói với bạn học thế nào.”

Cô lấy cái trái tim màu hồng nhạt ra, vừa đặt trên bàn vừa nói với Lục Tiểu Cổn.

Lục Tiểu Cổn tiếp tục xoay bút, híp mắt nhìn trái tim trên bàn rồi ngẩng đầu nhìn cô, không nói gì.

Trong văn phòng yên tĩnh, chỉ có hai người. Anh ngồi trên chiếc ghế tựa xoay tròn, hai chân thon dài duỗi thẳng phía trước, tay phải không ngừng xoay bút.

Anh không nói lời nào, ánh mắt không ngừng nhìn cô khiến cô có chút khẩn trương, trái tim như lỡ nhịp, đập loạn lên.

“Học trưởng Lục… Lục… nếu anh không có việc gì thì em về phòng tự học trước!” Cô nói rồi vội vàng xoay người.

“Quay lại!” Anh bá đá ra lệnh.

Cô không thể không xoay người, đi tới bên cạnh bàn. Anh dịch người hai cái, chiếc ghế xoay đã đi tới trước mặt cô, ngón tay thon dài cầm lấy cái bức thư trái tim hồng nhạt, đẩy tới trước mặt cô.

“Mở giúp anh!” Lục Tiểu Cổn trầm giọng nói.

“Cái này… không tốt lắm!” Lâm Dương.

Vì sao lại bảo cô mở chứ?

Ánh mắt của anh không cho cô từ chối.

Thật sự nếu không mở ra, anh sẽ bóp chết cô vậy

Giúp bạn tốt, người yêu thầm anh mở bức thư tình viết cho anh sao?

Thật là ngược đãi mà.

Lâm Dương tự đánh mình trong lòng. Bức thư tình này, mẹ nó, là tự ngươi chuyển tới.

Cô sao có thể nghẹn khuất vậy chứ?

Cẩn thận mở bức thư, sợ khiến tờ giấy bị rách hỏng, chọc cho Lục bá vương không vui.

Chữ của Lưu Hiểu vẫn xấu như vậy.

Cô liếc mắt nhìn, cảm thấy chua chua trong lòng nói.

“Mở xong rồi.”

Nói xong, cô đặt bức thư có vô số nếp gấp trước mặt anh.

“Đọc đi!” Anh trầm giọng nói. Khi nói, trong miệng đã ngậm một điếu thuốc, châm thuốc.

Hút thuốc lá trong văn phòng hội học sinh?

Thật kiêu ngạo.

Anh lại còn bảo cô đọc thư tình cho anh nghe?

Lâm Dương lập tức tức giận trừng mắt với anh.

“Không đọc!” Cô lớn gan phản bác.

Cô xoay người định đi thì cánh tay đã bị túm lấy, một lực lớn kéo giật cô lại khiến cô lảo đảo ngã ngồi vào trong lòng anh. Theo bản năng, cô định đứng dậy thì eo đã bị anh ôm chặt, dùng sức mà ép cô ngồi lại.

!!!

Cô ngồi trên đùi anh.

“Đọc. Không đọc thì đêm nay em cứ thế ngồi trong lòng anh!” Anh bá đạo nói.

Năm nay, anh cao 1m90, thân hình to lớn chững chạc, còn cô cao chưa tới 1m70, ngồi trên đùi anh, giống như con chim nhỏ nép vào người anh.

“Học… học trưởng Lục! Em phải về tiếp tục giờ tự học buổi tối.” Cô giãy giụa muốn đứng dậy.

Anh không để ý tới, vòng tay ôm eo cô càng thêm dùng sức.

Lâm Dương vừa tức vừa sợ, “Được được được, em đọc. Đọc xong anh thả em về!”

Cô không còn cách nào, chỉ tự hỏi, vì sao anh ép cô ngồi lên đùi anh, nép vào ngực anh chứ?

“Anh tựa như nắng tháng tám, gay gắt, mãnh liệt, cuồng dã, dạy em… dạy em…” Lâm Dược đọc câu đầu tiên đã không chịu nổi nữa. Lưu Hiểu viết thật buồn nôn!

“Học trưởng Lục. Anh tha cho em đi!”

Cô quay đầu lại nhìn anh thì bị một hơi thuốc lá phun vào mặt. Phun vào vẻ mặt cầu xin của cô.

Lúc này, cô mới ý thức được, anh thật sự tức giận mới có thể như vậy.

“Học trưởng Lục, em sai rồi, thật sự sai rồi. Em không nên ở tình huống biết anh có bạn gái mà còn giúp bạn bè chuyển thư tình cho anh!” Lâm Dương nhìn anh, thành khẩn nhận lỗi.

“Em… về sau em tuyệt đối không dám nữa. Chết cũng không dám. Thực xin lỗi.” Thấy anh chỉ chăm chú hút thuốc, cô lại nói.

“Đều là do em sai, anh đừng giận mà.” Khi nói chuyện, cô không ngừng dùng sức để đẩy tay anh ra, nhưng mà không nổi.

“Học trưởng Lục, Cổn gia, anh Tiểu Cổn… Tha cho em đi, bị người ta nhìn thấy không tốt. Bị bạn gái anh biết em phải làm thế nào a!” Lâm Dương cầu xin, giọng như sắp khóc tới nơi.

Lúc này, Cổn gia mới dụi tàn thuốc lá, vứt đầu mẩu xuống, hai chân đi giày bóng rổ đặt vững xuống đất, ngồi thẳng lên, sau đó, anh đưa tay chế trụ gáy cô, giữ chặt.

“Buông… ô” Lâm Dương vừa mở miệng nói thì đã bị anh dùng miệng bịt lại, mùi thuốc lá quét qua khoang miệng, sau đó, hơi thở nóng ấm cùng một “dị vật” chui vào miệng cô.

Là lưỡi của anh.

Bình Luận (0)
Comment