Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1573 - Chương 1573:

Chương 1573:

Lục Tiểu Cổn lúc này không nhịn nổi nữa, lập tức hôn cái cô ngốc Lâm Dương này, còn là cưỡng hôn.

Lâm Dương ngây cả người, sợ tới mức không dám cử động, chỉ có trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, giống như sắp nhảy ra ngoài.

Cả người cô được bao phủ bởi vòng tay cứng rắn, cùng nụ hôn nóng bỏng vẫn tràn ngập mùi thuốc lá.

Những thứ này, đủ khiến cô nhiệt huyết sôi trào.

Không rõ bao lâu, giống như một thế kỷ, Lục Tiểu Cổn mới rời khỏi môi cô.

Cô gái mặc đồng phục, mặt đỏ hồng, tóc tản mát, đôi mắt đen ngập tràn một tầng hơi nước, đôi môi mượt mà ướt át mấp máy, trông vừa ngốc vừa đáng yêu.

Anh híp mắt, có chút bình tĩnh lại, nhưng trong đôi mắt đen lại đầy nhiệt huyết.

Không ai nói chuyện, đợi cô hồi phục tinh thần thì không nói câu gì, giống như tiểu bạch thỏ rơi vào trước miệng sói, liều mạng trốn thoát.

Anh cũng không có giữ cô lại, để cô đứng dậy.

Lâm Dương sợ tới suýt chút nữa té lăn xuống đất, lùi về phía sau vài bước, nhìn anh vẫn còn ngồi trên ghế.

“Về sau, còn dám giúp người khác đưa thư tình cho anh không?” Anh híp mắt nhìn cô hỏi, trong giọng nói đầy vẻ uy hiếp.

Lâm Dương vội lắc đầu.

Vì thế cho nên anh mới trừng phạt cô?

“Về sau, đưa một lần, hôn em một lần!” Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

Vừa nói chuyện, anh vừa cầm tờ giấy trên bàn xé thành các mảnh nhỏ.

Thật giống như muốn băm vằm cô thành muôn đoạn vậy.

Lâm Dương kinh hãi, không gật nổi đầu, lùi về phía cửa.

Lục Tiểu Cổn đứng dậy, thân hình cao lớn đi về phía cô. Lâm Dương sợ hãi thối lui liên tục, cho tới lúc lưng chạm cánh cửa, không còn chỗ lui nữa.

Cô ngửa đầu, nhìn anh đi tới sát trước mặt, sợ tới không dám thở.

Anh đứng yên trước mặt cô, cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

“Cổn gia, em không dám!” Cô run run nói, dáng vẻ bị dọa sợ thành bệnh tim.

Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt má cô, ngón tay cái mang theo các vết chai nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi cô.

“Sợ anh như vậy sao?” Anh hạ giọng, trong giọng nói mà theo vẻ thô ráp.

Hai mắt Lâm Dương tràn ngập vẻ kinh hoàng, giống như một con thỏ hết đường lùi, hoảng hốt, sợ hãi, không dám nói gì.

“Biết anh có bạn gái sao?” Lục Tiểu Cổn hỏi.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt chớp chớp.

“Biết bạn gái anh là ai không?” Anh lại hỏi.

Lâm Dương lắc đầu.

Khóe miệng anh cong lên một nụ cười, có chút tà mị, ngón tay cái lại vuốt ve đôi môi mềm mại của cô.

Môi của cô, với của anh, vẫn luôn có hương vị giống nhau.

“Đồ ngốc, nghe cho kỹ đây, anh tuyên bố, bạn gái anh vẫn luôn là em!” Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt như có lửa, trầm giọng nói.

Lâm Dương lại một lần nữa kinh hãi.

Cô cho rằng mình nghe lầm, hai mắt mở to như nhìn thấy quái vật.

Cô có cảm giác, mình sắp chết rồi.

Bị anh hù chêt.

“Anh vốn định chờ em tốt nghiệp cấp 3 mới nói cho em biết, ai ngờ, cái cô nhóc ngu ngốc em lại muốn đem bạn trai đi bán.” Anh thản nhiên nói, ánh mắt sáng quắc.

Bạn trai.

Lâm Dương ngơ ngác nhìn anh, miệng há ra muốn nói nhưng lại không biết nói gì. Dáng vẻ thì choáng váng vì bị dọa sợ.

“Trở về thì suy nghĩ cho kỹ, đừng để chuyện này gây áp lực cho mình. Hiện giờ cứ an tâm học hành.” Anh nhìn cô dặn dò.

Lâm Dương không nói gì, trong đầu vẫn ong ong tiếng anh nói.

Lúc này, phía ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Lâm Dương như phục hồi lại tinh thần, hai tay giống như bản năng đẩy vào ngực anh. Lục Tiểu Cổn lùi lại phía sau vài bước, cô vội vàng xoay người, cầm lấy tay nắm cửa, dùng sức mở ra.

Cửa vừa mở, Diệp Nhất Mộc đã thấy Đầu Nấm từ trong văn phòng chạy ra, dáng vẻ giống như vừa bị bắt nạt.

Nhìn vào bên trong, Lục Tiểu Cổn, bạn tốt của anh đang ngồi trong đó.

Đậu má.

Bình Luận (0)
Comment