Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1574 - Chương 1574:

Chương 1574:

“Trời ạ. Coi như là tôi hiểu rõ rồi. Hóa ra Lâm Dương là người của anh!” Bạn học Diệp Nhất Mộc đi vào trong văn phòng, nhìn Cổn gia đang ngồi trên chiếc ghế dựa, ngậm thuốc lá thì nói.

Lời này vừa nói xong thì nhận được ánh mắt sắc bén như muốn giết người, bạn học Diệp Nhất Mộc sợ hãi lùi về sau một bước, bỗng nhiên nhớ tới chuyện năm đó ở thành cổ Lệ Giang, đêm đó, anh cùng với Lâm Dương ở một chỗ.

“Trời ạ, trời ạ.”

“Cảm ơn Cổn gia năm đó không giết! Cảm ơn Cổn gia mấy ngày trước hạ thủ lưu tình, không đánh ta đến ngốc a!” Bạn học Diệp Nhất Mộc có tính cầu sinh rất mạnh.

Trời ạ.

Anh ta mấy ngày trước còn muốn tán tỉnh bạn học Lâm Dương. Đúng là tìm chết mà.

Mấy ngày trước anh ta đã cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, lại nghe nói mấy ngày này Cổn gia mỗi tối đều tìm Lâm Dương cùng nhau ăn cơm tối, hiện giờ, dùng ngón chân cũng nghĩ ra giữa hai người họ đã có quan hệ.

Lục Tiểu Cổn liếc mắc nhìn anh ta.

“Nhưng mà, vừa rồi Lâm Dương giống như bị dọa sợ. Không phải con người cầm thú cậu lại làm gì người ta chứ? Tôi hiểu rồi, khẳng định là Cổn gia yêu đơn phương con nhà người ta, có ý đồ bá vương ngạnh cung a!”

Bạn học Diệp Nhất Mộc nói xong, đầu thuốc của Lục Tiểu Cổn đã búng tới sát người, Diệp Nhất Mộc vội vàng né tránh được, không dám nói nữa.

Sao Cổn gia lại đáng sợ đến vậy chứ?

Nhìn cô bé kia bị dọa sợ như vậy.

Lục Tiểu cổn đứng dậy, đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, buồn bực mà suy nghĩ.

Lâm Dương chạy một hơi đến khu nhà học mới dừng lại, dựa lưng vào tường mà thở dốc. Trên môi cô vẫn còn lưu lại mùi thuốc lá nhàn nhạt. Cho đến bây giờ, cô vẫn cảm nhận được cái cảm giác bị anh ôm chặt trong lòng, bị ngọn lửa nhiệt tình của anh xâm chiếm.

Anh tuyên bố, bạn gái anh vẫn luôn là em!

Lời nói của anh vẫn quanh quẩn bên tai.

Cô đang nằm mơ sao?

Nhất định là nằm mơ rồi.

Lúc này, tiếng chuông tan học vang lên bên tai khiến cô tỉnh lại.

Cô không nằm mơ.

Chuyện đêm nay là thật.

Từ nhỏ tới lớn, người kia cứ nhìn thấy cô là túm cổ áo cô cảnh cáo cô không được để lộ bí mật của tiểu bá vương kia.

Người đó ngày ngày bò lên đầu tường gần cửa sổ phòng cô.

Người đó, vừa rồi kéo cô vào lòng, cưỡng hôn.

“Lâm Dương!” Lần thứ hai Lâm Dương bị tiếng gọi làm giật mỉnh tỉnh lại. Người gọi cô là Lưu Hiểu.

Lưu Hiểu đi tới trước mặt cô. “Chuyện của mình nhờ cậu sao rồi? Học trưởng Lục có nhận không? Có đọc không?”

Lâm Dương ngây ngốc chỉ có thể gật đầu.

“Vậy anh ấy nói thế nào?” Lưu Hiểu kích động hỏi. Vốn dĩ không thể có hy vọng, ai cũng biết Lục Chiến Qua không gần nữ sắc. Nhưng mà, không thử làm sao biết!

“Anh, anh ấy nói, anh ấy… có bạn gái!” Lâm Dương vừa thở hổn hển vừa nói ra sự thật.

Nghĩ tới câu nói kia của anh, nhìn Lưu Hiểu, cô liền muốn khóc.

Nếu Lưu Hiểu, Nguyên Tiêu biết, bạn gái của học trưởng Lục, nam thần trong lòng các cô, lại chính là cô thì làm sao bây giờ?

Anh là muốn cô đắc tội với con gái toàn trường sao?

“Anh ấy có bạn gái? Ai vậy?” Lưu Hiểu khiếp sợ, trong lòng có dự cảm không tốt.

Một người ưu tú như vậy, sao lại không có bạn gái chứ?

Lâm Dương: Mình.

Con mẹ nó, mình còn ngây ngốc đem thư tình của cậu đưa cho anh ấy.

Có một chút xúc động muốn rút gân cắt da treo trên cổ.

Rốt cuộc cô không dám nói ra, chỉ lắc đầu, “Mình không biết, anh ấy không nói. Anh ấy cũng không cho mình sau này giúp các cậu đưa thư tình cho anh ấy.”

Đưa một lần sẽ bị anh hôn một lần.

Đêm này, toàn bộ tiết tự học Lâm Dương giống như rơi vào mơ màng, không có tâm tình đọc sách, lúc trở lại ký túc xá thì mới phát hiện bà dì tới thăm.

Chắc chắn là bị anh dọa sợ nên bà dì mới tới sớm.

Cũng may, đã chuẩn bị sẵn băng vệ sinh.

“Dương Dương, buổi tối chủ tịch hội học sinh tìm cậu làm gì vậy? Có chuyện gì sao?” Nguyên Tiêu bắt đầu mở đài bát quái.

Nội tâm Lâm Dương run lẩy bẩy, nhớ tới nụ hôn nhiệt tình mà bá đạo của anh.

Trái tim lại trở nên kinh hoàng, hai má đỏ hồng, hô hấp trở nên loạn.

Đây chính là nụ hôn đầu của cô.

Chắc cũng là nụ hôn đầu tiên của anh, đúng không?

A a a!

Cho đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu vì sao anh lại thích cô? Thích cô từ lúc nào?

Một người cao lãnh như anh, không nói nhiều một câu với các nữ sinh, sao lại thích cô?

“Lâm Dương, cậu nghĩ cái gì vậy?” Nguyên Tiêu thấy cô ngây ngốc không nói lời nào thì thúc giục.

“A, không có gì! Chủ tịch hội học sinh tìm mình không có chuyện gì!” Cô vội vàng trả lời cho có lệ.

Vội vàng gạt bỏ những suy nghĩ cuồng loạn trong lòng, bò lên giường, trốn vào trong chăn.

Di động rung lên, có tin nhắn WeChat, cô vội tắt máy, không xem.

Ngày hôm sau, hai bữa cơm cô đều không tới nhà ăn, trốn ở ký túc xá ăn mì gói.

Thế nên, học trưởng Lục nhìn hai phần ăn ở trước mặt mình, một phần không có ai ăn, thật giống như thất tình.

Nhóc con, lúc trước không thích ở cạnh người khác.

Mấy năm nay đều là anh trấn ở cửa trước. Thấy có ai có ý định tán tỉnh cô lập tức bóp chết trong trứng nước.

Cái người gọi là A Nam kia cũng thật ra không liên quan lắm. Sau này hắn ta tham gia quân ngũ, anh biết được không quản nữa. A Nam tham gia quân ngũ xong thì không có tin tức gì. Anh xác định hai người họ mấy năm nay không có liên hệ.

Như vậy, cô có lý do gì không thích anh chứ?

Mấy năm nay anh chăm sóc cô không đủ sao?

Lục Tiểu Cổn càng nghĩ càng buồn bực.

Tan học xong, anh nhìn thấy cô cùng mấy bạn học nữ đi học ngoại khóa, đến tận chiều tối.

Lâm Dương một mình đi vào trong cửa đại viện thì phát hiện anh đi phía sau, cách đó không xa thì làm như không nhìn thấy, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Cả ngày nay, cô vẫn còn chưa tiêu hóa xong chuyện anh thích cô.

Vẫn không thể tin được.

Nói cho ai biết thì chắc chắn người đó cũng không tin.

Vừa mới vào sân, Tiểu Hắc liền ve vẩy cái đuôi chạy tới bên cạnh cô.

Nó là một con chó già, cũng không quá to, chỉ tuyền một màu đen. Cô nhìn tới bên cạnh chuồng chó thì sững người.

Cái người xấu xa kia nói muốn hạ độc chết Tiểu Hắc, nhưng sau đó lại tặng cho Tiểu Hắc một túi thức ăn chó nhập ngoại.

“Không muốn con chó ngu ngốc đó chết sớm quá, tốt nhất nên cho nó ăn nhiều cơm chó!”

Bá đạo như vậy.

“Dương Dương, sao giờ này mới tan học? Yêu đương rồi sao?” Khương Dao Dao đi từ trong nhà ra, đi tới trước mặt cô thấp giọng hỏi.

Lâm Dương nhìn có chút hoa mắt. Đã lâu rồi không nhìn thấy Khương Dao Dao thì cười nói, “Chị Dao, tôi đi học phụ đạo.”

Xem như chào hỏi, lập tức đi vào nhà.

Loại người này cô nói nhiều thêm một câu cũng là lãng phí nước bọt.

Lâm Dương hôm sau mới hiểu vì sao Khương Dao Dao lại tới đại viện.

Bởi vì, sân bóng rổ của đại viện cuối tuần có buổi thi đấu. Ở đó, Khương Dao Dao sẽ nhìn thấy Lục Tiểu Cổn.

Khương Dao Dao trang điểm giống như một hoạt náo viên của đội bóng rổ, đi vào trong phòng Lâm Dương khoe khoang.

“Từng đấy năm, con mọt sách vẫn là con mọt sách a. Thành tích của cô như vậy thì có lợi gì chứ? Tương lai, tìm được người thích mình thật khó a!” Khương Dao Dao vô cùng khinh thường con mọt sách như Lâm Dương cô.

Nhưng mà, điều khiến Khương Dao Dao buồn bực chính là, hơn một năm này, Lâm Dương thay đổi không ít. Tóc dài ngang lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn, cho dù không có trang điểm cũng vô cùng xinh đẹp, không thể chê bai chút nào.

“Khương Dao Dao, cô nhìn thấy tôi không khiêu khích một chút là ngứa ngáy sao?” Lâm Dương nhàn nhạt nói.

Khương Dao Dao nhìn Lâm Dương vẻ coi thường hiện rõ trên mặt.

“Chị gái nói chuyện với cô là coi như còn để ý đến cô một chút. Được rồi. Chị gái còn phải đi xem Lục Chiến Qua thi đấu. Cái loại người không có bối cảnh, lại còn ngốc nghếch như cô, tám đời cũng không thể tới gần một người như anh ấy được!”

Lâm Dương không thèm để ý.

Một lát sau, trên loa của khu đại viện có thông tin về cuộc thi đấu bóng rổ. Là đội nhà binh đấu với đội của đại viện. Ở đầu đội hình, cô nghe được tên anh.

Trái tim giật nảy lên một cái.

Cuối cùng, cô không nhịn được mà đứng dậy, trang điểm nhẹ một chút, đi tới siêu thị mua mấy chai nước tăng lực, đi tới sân bóng rổ.

Bình Luận (0)
Comment