Một khoảng thời gian dài không được gặp, anh càng thêm đẹp trai, thân thể rắn chắc, đặc biệt dáng vẻ hiện giờ, cả người đẫm mồ hôi, hormone nam tính tỏa ra xung quanh.
Cô ta ôm một tia hy vọng được đưa nước cho anh, hy vọng anh có thể thuận tay nhận lấy, khiến cho cô ta có chút uy phong trước mặt con nha đầu thối Lâm Dương kia.
Nhưng mà, lúc này đây, Khương Dao Dao trang điểm hoa lệ vẫn là thất vọng.
Lục Tiểu Cổn chỉ nhàn nhạt liếc cô ta một cái rồi ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.
Cũng không rõ màn này có thu hút được sự chú ý của Lâm Dương không.
Khương Dao Dao nắm chặt chai nước, trong lòng có chút tức giận.
Lục Tiểu Cổn ngồi trên ghế, chân tay duỗi ra, ngửa đầu nhắm mắt dưỡng thần. Mồ hôi theo khuôn mặt cương nghị chậm rãi chảy xuống.
Kiêu ngạo như anh, dù biết rõ Lâm Dương có ở trong đám đông cổ vũ cũng không có đi tới trước mặt cô. Anh muốn cô chủ động đi tới trước mặt anh.
“Xin cho qua!” Lâm Dương từ trong đám nữ sinh đi tới đường biên, tới phía sau Khương Dao Dao, cô cố ý nói.
“Lâm Dương, cô tới làm gì a?” Cố nữ sinh biết rõ còn hỏi.
“Tôi tới tìm Cổn gia!” Lâm Dương cười nói.
Khương Dao Dao nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt trào phúng, “Dương Dương, cô có thể đừng làm ông mất mặt được không?”
Giọng của cô ta rất nhỏ, dán bên tai Lâm Dương nói.
“Chị, người mất mặt là chị chứ? Vừa rồi em nhìn thấy rõ chị đưa nước cho anh ấy, anh ấy cũng đâu có nhìn chị cái nào đâu!” Lâm Dương cũng hạ thấp giọng, nói bên tai Khương Dao Dao.
Sắc mặt Khương Dao Dao thoắt trắng thoắt đỏ, cắn chặt răng. Nhưng rồi, cô ta cũng mong chờ Lâm Dương chủ động tới tìm Lục Tiểu Cổn, bị anh làm lơ.
Cô gái trong chiếc áo hoodie màu hồng nhạt, dáng cao gầy, buộc tóc đuôi ngựa, trẻ trung đầy sức sống đi tới trước mặt Lục Tiểu Cổn.
“Cổn gia, anh uống nước không?” Cô cúi người ôn nhu hỏi.
Lục Tiểu Cổn đang nhắm mắt nghĩ ngơi, lập tức mở mắt ngồi thẳng dậy, hai mắt nhìn thấy khuôn mặt non mềm.
Lúc trước bị anh cưỡng hôn còn choáng váng, chạy trốn suốt một ngày, hiện giờ đã tới trước mặt, trong tay còn cầm lon nước tăng lực, vẻ mặt ân cần tươi cười nhìn mình.
Ánh mắt anh như có lửa nhìn chằm chằm vào cô. Điều khiến cho Khương Dao Dao và những cô gái khác, thậm chí cả những người hiểu tính cách của anh, ngạc nhiên chính là anh nhận đồ uống từ tay Lâm Dương.
Mẹ nó.
Không phải thất tình sao?
Tiểu Mộc Đầu ngồi một bên, nhìn thấy Lâm Dương chủ động chạy tới chỗ Lục Tiểu Cổn thì trong lòng kêu lên một tiếng.
Lâm Dương nhìn anh, anh mở đồ uống nhưng ánh mắt vẫn gắt gao dán vào cô, nhìn chằm chằm khiến cô đỏ mặt, tim đập thêm nhanh.
Đông người như vậy.
Ba mẹ anh cũng ở đây.
Có thể đừng rõ ràng như vậy được không?
Cô thừa nhận, cô khó xử.
“Giúp anh lau mồ hôi!” Lục Tiểu Cổn kéo khăn trên cổ xuống, đưa cho cô, trầm giọng nói.
“….” Lâm Dương.
Có cần thể hiện như vậy không?
Nhưng cô vẫn nhận lấy, nghiêm túc lau mồ hôi trên trán, trên má cho anh.
Lục Tiểu Cổn lần đầu tiên cảm nhận được, nước tăng lực ngọt như thế nào.
“Khương Dao Dao, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Cổn gia biết Lâm Dương lúc nào? Hai người họ nhìn rất thân thiết!” Các nữ sinh khác đều ngây người, nhìn Khương Dao Dao sớm đã tức giận cành hông.
Cô ta sao có thể biết được Lâm Dương từ lúc nào quen biết Lục Chiến Qua chứ?
Lúc này, chỉ thấy Lâm Dương cũng đưa đồ uống cho đồng đội của anh.
“Cho bọn chúng uống làm gì.” Lục Tiểu Cổn nhìn cô nhóc mới đưa đồ uống về, hai mắt híp lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn cô, thấp giọng nói.
“….” Lâm Dương.
Không phải muốn che giấu một chút sao a?