Cho tới tận bây giờ, cô vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng anh thích chính mình.
Là dựa vào bản năng mới tới đây xem anh chơi bóng, đồng thời cũng không muốn anh cảm thấy mất mát.
“Anh Lục, vị này là em Lâm, là chị dâu sao?” Trình Đồng cầm lon bò húc trong tay đi tới, lên tiếng hỏi.
Cậu ta là con trai Trình Đại Phi, tuổi tác cũng không kém Lục Tiểu Cổn.
“Không phải. Tôi là anh em với Cổn gia!” Lâm Dương sợ cái người không sợ trời không sợ đất Lục Tiểu Cổn này đem quan hệ của hai người công khai, vội vàng nói.
“Anh em?” Lục Tiểu Cổn nhàn nhạt lặp lại hai chữ này.
Chỉ có Lâm Dương hiểu, anh đang châm chọc cô.
Còn anh em gì nữa chứ, hôn cũng đã hôn rồi, hơn nữa, anh vẫn muốn ăn cô!
Rốt cuộc cô cũng hiểu, mấy năm nay anh vẫn giăng lưới, chờ cô mắc câu.
“A, anh em của Cổn gia chính là anh em của chúng tôi. Em gái Lâm, sau này đi chơi với các anh nhiều một chút a!” Trình Đồng vừa dứt lời thì bị Lục Tiểu Cổn đá vào bắp chân.
Sau đó, cậu ta bị ánh mắt “cút đi” của Lục Tiểu Cổn làm cho sợ không dám thở.
“Gian trá!” Diệp Nhất Mộc bất ngờ thấp giọng nói ra một câu.
Cái tên cầm thú gian trá này, bất động thanh sắc mà bắt được cô vợ nhỏ.
“Anh thi đấu đi, em tới khán đài ngồi xem!” Lâm Dương đặt khăn xuống, cười nói.
Cô không muốn để người khác nhìn thấy giữa hai người có gì, ít nhất là hiện giờ.
“Tốt nhất em nên chờ anh, nếu không tối nay anh chui qua cửa sổ phòng em.” Anh nhàn nhạt nói, giọng điệu có chút bá đạo.
Tối qua anh đã muốn tới cửa sổ phòng cô, nhưng sợ cô bị ép đến cùng cực mới nhịn lại.
Lâm Dương không có trả lời, nhanh chóng đi ra ngoài.
Cô chạy tới bên ngoài rồi mà trái tim vẫn không ngừng kinh hoàng.
“Cô gái kia con nhà ai a?” Lục đại ma vương nhìn cô vợ nhỏ trong lòng hỏi.
Anh biết, Diệp Kiều hiểu rõ con trai mình như lòng bàn tay.
“Là cháu gái nuôi của thủ trưởng Khương. Cha mẹ đều là chiến sỹ biên phòng, song mười mấy năm trước đã hy sinh!” Kiều nữ vương quả nhiên biết rõ chuyện Lâm Dương.
Lục đại ma vương nghe xong thì híp mắt nhìn anh vợ đắc ý vênh mặt.
Lúc này, ngay cả Diệp đại thành tử cũng nhìn thấy điểm không thích hợp. Lục Tiểu Cổn không khác gì cha mình, cũng không có tiếp xúc với người khác phái bao nhiêu, sao lúc này lại bảo cô gái lau mồ hôi giúp chứ? Rõ ràng là có tình cảm.
Trời ạ.
Diệp Thành hắn lại thua Lục đại ma vương rồi.
“Tiểu tử thối, ngấm ngầm a…” Lục đại ma vương nhỏ giọng nói với Diệp Kiều.
“Cũng không hẳn. Mấy năm nay một tay dạy dỗ, tỉ mỉ che chở. Cô nhóc này cũng tiền đồ vô lượng a!” Diệp Kiều nói, ánh mắt kiêu ngạo nhìn con trai.
Đối với Lâm Dương, Diệp Kiều không có gặp trực tiếp nhưng có biết.
Cô bé này nhìn thì không nổi bật, trông có chút nhút nhát, nhưng mà là cố gắng thu mình.
Tuổi còn nhỏ đã hiểu được đạo sinh tồn, yên lặng tích góp sức lực, cho tới thời điểm cần thiết thì bùng nổ, là hạc trong bầy gà.
“Con trai anh!” Lục đại ma vương kiêu ngạo nói.
Lâm Dương ngoan ngoãn ngồi trên sân xem Lục Tiểu Cổn thể hiện ở nửa cuối trận đấu.
Sau đó, trong ánh mắt ghen ghét của Khương Dao Dao mà cùng nhau rời đi.
Cô ta chỉ có thể ở lại đó thu dọn.
“Không phải ngày hôm qua vẫn luôn trốn tránh anh sao? Sao hôm nay lại không trốn nữa?” Đi tới một góc vắng, Lục Tiểu Cổn vẫn mặc áo thi đấu, cả người đầy mồ hôi, ép cô vào góc tường, hai mắt nhìn thẳng vào cô, cất giọng hỏi.
Trong giọng nói lộ ra tia oán trách.
Thật muốn hôn cô một trận, không để cho cô trốn.
Cổn gia một ngày một đêm này, trong lòng cảm thấy nhục chưa từng có.
“Còn anh em nữa? Chỉ coi anh là anh em thôi sao? Hử?” Anh không nhịn được đưa tay bẹo cái má mềm mại của cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Lâm Dương nhìn anh, cả người đầy mồ hôi, cường thế có chút hung hãn thì trái tim lại tăng tốc.
“Cổn gia.”
“Gọi là anh Lục. Ai là ông của em?” Anh hung hặng nói.
“….” Lâm Dương.
“Anh… anh Lục, cho đến bây giờ em vẫn chưa hiểu vì sao anh thích em? Không phải anh vẫn luôn ghét em sao?” Lâm Dương mở to hai mắt, bĩu môi hỏi.