Vì sao lại là cô?
Vấn đề này không phải anh chưa từng nghĩ tới. Nhưng mà, chưa từng nghĩ được lời giải.
Khi còn nhỏ, anh hiểu lầm cô là con trai, nhưng khi đó đối với cô chỉ là đề phòng, đề phòng cô không cẩn thận nói ra bí mật của mình, khiến mình bị lũ trẻ trong đại viện chê cười, tổn hại đến hình tượng khí phách của Lục Tiểu Cổn anh.
Sau đó, vào tuổi dậy thì mới biết, cô thực ra là một cô nhóc, còn hiểu thân thế của cô.
Lúc ấy, anh có chút thương hại cô, đồng tình với cô, cảm thấy cô sống cũng không dễ dàng gì.
Liền không tự giác mà để ý tới cô, giúp đỡ cô.
Bản thân anh cũng không biết mình từ lúc nào nảy sinh tình cảm đối với cô.
Không có lý do, không có nguyên nhân, chính là cô.
Chỉ là cô.
Dưới góc tường, anh chống một tay lên vách tường cúi đầu, nhìn cô gái trong chiếc áo hồng nhạt dưới ánh mặt trời, tràn ngập sức sống, không hề giống với cái cô nhóc Đầu Nấm xấu xấu nhỏ xíu trước đó.
Khóe miệng anh cong lên nụ cười xấu xa, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, “Vì sao lại là em? Ai bảo em nhìn thấy cái bớt kia của anh, phải chịu trách nhiệm, hiểu không?”
Anh cố ý nói vậy.
“….” Lâm Dương. Đây là cái lý do quỷ gì chứ!
“Nhóc con, sau này còn dám trốn anh không?” Anh đối với chuyện cô không thuận theo này không có ý định buông tha.
Nín nhịn nhiều năm, rốt cuộc nói ra rồi, cô không đáp lại anh thì thôi, còn trốn tránh. Cường thế bá đạo như anh, sao có thể chịu được chứ.
Hiện giờ khó lòng buông tha.
Hai con mắt như có lửa gắt gao nhìn cô.
Lâm Dương sao có thể không cảm nhận được cơn giận của anh chứ, trong lòng có chút sợ, bị ánh mắt nguy hiểm của anh nhìn chằm chằm nên mặt đỏ lên, “Anh Lục, trời thu mát mẻ, anh cả người đầy mồ hôi, chịu gió một lúc sẽ bị cảm lạnh đó. Mau về nhà tắm rửa thay quần áo đi.”
Cô vội đổi đề tài, đương nhiên, cũng là lo anh bị lạnh thật.
“Lạnh?” Anh hừ một tiếng, đầu càng cúi thấp xuống, chóp mũi đụng vào mũi cô.
“Anh hiện giờ đang nóng. Trong ngực còn chứa một chùm lửa giận, muốn thu thập em. Ai cho em trốn anh!”
Anh thấp giọng nói.
Thấy hơi thở nguy hiểm cận kề, trong đầu cô lại nảy lên hình ảnh tối đó bị anh cưỡng hôn, trái tim lại đập thình thịch, hơi thở trở nên dồn dập, ánh mắt len lén nhìn khuôn mặt tuấn tú vẫn đầy mồ hôi ngay gần kề.
“Thu thập như thế nào chứ? Em… em sau này sẽ không tránh né anh nữa, được không?” Cô tâm hoảng ý loạn lúng túng nói.
Không có cách nào a.
Mấy năm nay là ở dưới sự “hù dọa” của anh mà lớn lên.
Ở trước mặt anh, cô còn không dám đứng thẳng.
Ánh mắt anh giống như ánh mắt của con hổ rình mồi, chằm chằm nhìn vào đôi môi mượt mà mềm mại như thạch trái cây. “Không được. Trốn một lần, thu thập một lần!”
Khi anh nói chuyện, hơi thỏ nóng bỏng phả lên mặt cô, cô nhớ lại chuyện đêm trước, sợ tới mức nhắm chặt hai mặt, rụt cổ lại.
Nhìn dáng vẻ bị kinh sợ mà lúng túng của cô, anh nghiến chặt hai hàm răng, nén nhịn cái cảm xúc muốn hôn cô, giúp cô điều hòa cảm xúc.
Ngón tay cái thô tháp vuốt ve trên môi cô, chỉ thấy đôi hàng mi đen nhánh rung rung.
Trên môi truyền tới cảm xúc, trái tim cô lại tăng tốc.
“Bị anh hôn đáng sợ vậy sao?” Lục Tiểu Cổn lên tiếng hỏi.
Lâm Dương mở mắt, gật đầu thật mạnh, sau đó ý thức được mình làm sai rồi vội vàng lắc đầu.
Anh liếc cô một cái, thản nhiên nói, “Còn trốn anh thử xem, sẽ thông báo cho toàn trường biết em là bạn gái anh!”
“Không, đừng, Cổn gia, em không dám nữa. Chết cũng không dám. Đừng thông báo a! Chủ nhiệm lớp sẽ đem em ra bổ đó!” Lâm Dương vội vàng chắp tay trước ngực cầu xin.
Cô là người của nhóm học tập.
Tuy rằng trong trường học không cấm yêu đương, nhưng mà các giáo viên trong trường vẫn không muốn học sinh yêu đương sớm ảnh hưởng tới việc chọ tập.
Cô tin, anh thật sự dám làm chuyện này.