Anh là ai chứ?
Anh là Cổn gia không sợ trời không sợ đất.
Chỉ có anh không muốn làm, không có chuyện anh không làm được.
Lâm Dương rất hiểu anh, cũng hiểu được cách làm của anh.
“Nhát gan!” Anh nhìn cái dáng vẻ của cô thì sủng nịnh buông một câu. “Lâm Dương, anh không muốn em sợ anh, hiểu không?”
Làm như anh là cường hào thổ phỉ cưỡng đoạt dân nữ nhà lành không bằng. Anh muốn cô thật lòng thích anh.
Lâm Dương đang định trả lời anh thì khóe mắt thoáng thấy từ phía sau câu tùng có bóng người, cô vội lùi ra sau một bước, dùng ánh mắt nói với anh.
Lục Tiểu Cổn cũng thấy được bóng người, ánh mắt trở nên sắc bén.
Người này là lén đi theo hai người. Là Khương Dao Dao.
“Anh Lục, anh mau về nhà đi, bị lạnh dễ cảm lắm. Gần đây đang thay đổi mùa, cảm lạnh rất nghiêm trọng.” Cô lo lắng Khương Dao Dao sẽ nói xấu hai người, ảnh hưởng không tốt tới anh nên muốn đi về nhà.
“Ốm sao? Đối với anh Lục mà nói, ốm không tồn tại.” Anh hừ lạnh một câu, dáng vẻ bách độc bất xâm*. “Em về nhà trước đi, ngày mai gặp ở trường, cùng nhau đọc sách.”
*Bách độc bất xâm: Không độc nào xâm nhập được vào cơ thể.
Anh nói xong thì đi tới phía Khương Dao Dao.
Khương Dao Dao thấy Lục Tiểu Cổn đi tới phía mình thì vội vàng giả vờ giống như đi ngang qua, Lục Tiểu Cổn nhảy hai bước tới chắn trước mặt cô ta.
“Anh… Lục!” Khương Dao Dao nhìn thấy Lục Tiểu Cổn đột nhiên nhảy tới trước mặt thì giả lả kêu lên.
“Cô vừa rồi nhìn cái gì?” Lục Tiểu Cổn lạnh giọng hỏi.
Anh đã phát hiện ra cô ta nhìn lén hai người. Kỳ thực, vừa rồi cô ta không có nhìn thấy hai người đang làm gì, cô ta chỉ muốn xác định lại, rốt cuộc Lâm Dương với anh có quan hệ gì.
Một người chưa bao giờ tiếp xúc với người khác phái như Lục Chiến Qua, sao đột nhiên lại đối xử đặc biệt với con nha đầu chết tiệt Lâm Dương như vậy.
Từ xưa tới nay Khương Dao Dao luôn xem thường Lâm Dương, đến bây giờ cũng không muốn phỏng đoán Lục Tiểu Cổn thích Lâm Dương.
Cho dù giữa hai người có gì đi chăng nữa thì nhất định là Lâm Dương quyến rũ Cổn gia.
Lâm Dương thật không biết xấu hổ.
“Tôi đi tìm em gái Dương Dương!” Khương Dao Dao sợ nói đi ngang qua anh không tin, đành giả vờ làm người chị tốt.
“Khương Dao Dao, những chuyện cô làm với Lâm Dương tôi đều biết! Không cần ở trước mặt tôi giả vờ làm người chị tốt. Tôi nhắc nhở cô, trước khi bắt nạt cô ấy, chèn ép cô ấy thì nên suy nghĩ một chút, cô ấy là người Lục Chiến Qua tôi chống lưng!” Lục Tiểu Cổn nhìn Khương Dao Dao lạnh lùng nói, giọng nói lạnh tới mức khiến Khương Dao Dao như đóng băng.
Đây là lần đầu tiên anh cảnh cáo một cô gái.
Khương Dao Dao thì bị dáng vẻ lạnh lùng cùng giọng nói cảnh cáo này của anh làm cho sợ hãi, nhưng cô ta là ai?
Là đệ nhất bạch liên hoa của đại viện này.
“Anh Lục.”
“Cái từ anh Lục không phải để cho cô gọi!” Cô ta vừa gọi đã bị Lục Tiểu Cổn chặn lại.
“Cổn gia, có phải anh hiểu lầm gì em không? Em nào dám bắt nạt Dương Dương, em vẫn luôn coi cô ấy là em gái ruột a!” Khương Dao Dao làm ra cái vẻ khó hiểu, nhìn Lục Tiểu Cổn hỏi lại.
Sắc mặt Lục Tiểu Cổn thêm lạnh lẽo. Anh thật sự lười không muốn nhìn Khương Dao Dao thêm một cái.
“Không phải là Dương Dương nói gì đó với anh về em chứ? Cổn gia, có trời đất chứng giám, chúng ta cùng ở đại viện lớn lên, cùng là con cháu của đại viện này, có ai không thẳng tính? Không ai ngấm ngầm giở trò! Cổn gia, anh phải tin tưởng em!” Khương Dao Dao nói, muốn kéo lại chút quan hệ với Lục Tiểu Cổn.
Lục Tiểu Cổn coi như thêm nhận thức về cái kẻ bạch liên hoa nói dối không đỏ mặt, không thở gấp này.
Khương Dao Dao cho rằng anh chịu tin mình thì trong lòng kích động.
“Con mẹ nó, cô cho tôi là ai, tôi phải tin tưởng cô? Họ Khương kia, cô còn không hiểu sao? Năm đó, năm Lâm Dương thi trung khảo môn ngữ văn, là tôi bảo Đông Tử gọi điện cho ông cô, báo cho ông cô biết cô tìm người bắt nạt Lâm Dương!” Lục Tiểu Cổn lạnh lùng nói.