Anh bảo Đông Tử gọi điện cho ông nội?
Khương Dao Dao ngơ ngác.
Ở sau cây tùng cách đó không xa, Lâm Dương cũng nghe được những lời Lục Tiểu Cổn nói.
Đến giờ cô mới biết được, là anh ép những tên lưu manh đó gọi điện báo cho ông nội. Lúc đó cô còn tưởng, những tên lưu manh đó gan to tày trời, dám gọi điện báo cho ông biết.
Khương Dao Dao lắc đầu, cười mỉa, còn muốn cãi lại…
“Cô cho rằng tôi không biết ý đồ của cô khi đưa tiền cho đám Đông Tử bắt nạt Lâm Dương là gì sao?” Lục Tiểu Cổn khinh miệt nói. “Sau này, cô còn dám động tới Lâm Dương… cứ thử xem!”
Anh thả lại câu này rồi quay người đi.
Chỉ còn lại Khương Dao Dao mặt hết trắng lại đổ.
Lục Chiến Qua biết cô làm những chuyện đó.
Anh biết.
Còn giúp Lâm Dương đối phí cô.
Lâm Dương đứng nhìn thân hình cao lớn mỗi lúc một xa đó, trong lòng cảm thấy ấm áp.
*
Hắt xì.
Hắt xì.
Hắt xì.
Lục Tiểu Vũ hắt hơi liền 3 cái, dùng giấy lau mũi xong thì xốc chăn xuống giường, chạy tới phòng bên cạnh.
“Lục Tiểu Cổn. Ông lớn ơi, ai làm anh bị cảm vậy? Hôm nay em còn có một vở kịch phải diễn đó. Hắt xì!”
Lục Tiểu Cổn bị cảm, khiến cô em gái song sinh Lục Tiểu Vũ cũng “vinh hạnh” nằm không cũng trúng đạn.
Cổn gia cao lãnh cầm giấy lau mũi, chưa từng rơi vào tình trạng chật vật như thế này.
Thấy em gái chạy vào không vui mà nhướng mày, “Là em lây bệnh cho anh!”
Cổn gia cao lãnh đổ lỗi.
Thật sự là bạn gái nhỏ nói đúng rồi, là anh chủ quan mà bị cảm.
Anh còn hẹn cô đi tới trường đọc sách, giờ này đã sắp 8 giờ.
“Trời ạ. Em lây bệnh cho anh? Lục Tiểu Cổn! Anh còn chút nhân tính nào không?” Lục Tiểu Vũ tức giận nói.
“Chị Vũ, mau uống thuốc đi!” Từ sáng sớm Tiểu Bạch Thái đã chạy tới cửa hàng thuốc mua thuốc cho cô, pha sẵn ly thuốc cảm mạo ở dưới lầu bưng lên.
Lục Tiểu Vũ nhận lấy ly nước thuốc chữa cảm mạo, ôm ở trong tay, “Lục Tiểu Cổn! Anh cũng mau uống thuốc đi. Thật là tiện cho anh mà, làm Tiểu Bạch Thái cũng phải mua thuốc cho anh!”
Nếu không phải bởi vì Lục Tiểu Cổn bị bệnh, cô cũng sẽ không bị sao. Cô sẽ không phải bảo Tiểu Bạch Thái đi mua thuốc cho anh.
Lục Tiểu Cổn làm cái vẻ cười cợt, “Lão tử không uống!”
Anh từ lúc hiểu chuyện đều là bị cảm cũng không cần uống thuốc, dựa vào sức đề kháng của bản thân.
“….” Lục Tiểu Vũ.
“Anh Lục, làm chân chạy cho anh là vinh hạnh của em. Mau uống viên thuốc này đi!” Vì để bệnh của chị Vũ mau khỏi một chút, Tiểu Bạch Thái lập tức nói những lời trái lòng mình.
“Không uống.” Lục Tiểu Cổn
“….” Tiểu Bạch Thái.
“Lục Tiểu Cổn! Anh không uống, em nói cho mẹ biết!” Lục Tiểu Vũ tức giận nói.
Cô mới nhận một vai đóng thế, thu nhập không tồi, là giúp cho vị nữ diễn viên kia đóng những cảnh khó, buổi chiều nếu không tới, không phải bị cô ta mắng chết sao?
“Nói cho ba biết cũng vậy thôi!” Lục Tiểu Cổn lạnh lùng nói. Anh đeo khẩu trang, gửi cho Lâm Dương một tin nhắn, bảo cô đừng đi tới trường, anh chưa chắc đã tới được nhưng không nói nguyên nhân.
Lục Tiểu Vũ tức giận muốn đánh anh vài cái nhưng lại không đánh nổi.
“Anh ruột, anh là anh ruột em đó!” Lục Tiểu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói. Dứt lời thì khóe miệng cong lên một nét đắc ý, hai mắt sáng lên, cầm lấy điện thoại bấm số.
“Bạn học Lâm Dương, học trưởng Lục nhà cô bị cảm!” Lục Tiểu Vũ vừa nói vừa tránh thoát Lục Tiểu Cổn đang xông tới giật điện thoại, nhanh chân chạy ra khỏi phòng.
“Anh ấy ngoan cố, sống chết không chịu uống thuốc, cố chịu đựng. Bạn cũng biết đấy, bệnh cảm gần đầy khá nghiêm trọng, nếu không uống thuốc sao có thể khỏi được a? Bạn tới xem một chút a. Chúng ta đều ở đại viện!” Lục Tiểu Vũ nói một tràng dài.