Tiêu Đề: Cậu muốn hôn cô, chỉ là muốn bị cô lây bệnh cảm mạo mà thôi!
Ngón tay cậu nhéo nhẹ chiếc cằm nhỏ mà thon của cô, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn dung nhan tuyệt mỹ của cô, đặc biệt là cánh môi trông non mềm đến độ dường như có thể véo ra nước.
Thiếu niên đang tuổi huyết khí phương cương, hormone thanh xuân không chỗ phát tiết, bề ngoài nhìn như bình tĩnh không gợn sóng, trong cơ thể điên cuồng đánh trống reo hò. Cậu có xúc động không màng tất cả, hái đóa hoa nhỏ mềm mại ướt át này xuống!
Cô bị cậu nhìn chằm chằm đến độ hơi hốt hoảng, cái loại cảm giác này hơi sợ, giây lát sau đã hết!
“Cậu giúp ai gội đầu, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi đâu?” Cô khẽ cười nói, “Mau lấy khẩu trang của tôi ra đây, không lại lây bệnh cho cậu đấy!”
Tiểu Bạch Thái có ánh mắt gì đấy?!
Nhìn chằm chằm đến độ tim cô cũng đập nhanh hơn……
Cô vội vàng ngắt lời, quay đầu né tránh ngón tay cậu, ai ngờ, cậu lại nắm cằm cô!
“Người anh em tốt, có nạn cùng chịu! Chị Vũ, tôi hẳn nên bị chị lây bệnh!” Cậu nói, cúi người tiến lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Tiểu Vũ, khuôn mặt tuấn tú của cậu áp xuống, hơi thở nóng rực phả xuống……
Trước bàn trang điểm, cô gái ngồi ở ghế dựa, chàng trai cong eo cúi đầu đứng ở trước mặt cô, chóp mũi hai người chạm vào nhau, tư thế ái muội.
Hơi thở nam tính và hơi thở thiếu nữ thoải mái va chạm vào nhau……
Tim cô đập nhanh đến độ khiến cô khẩn trương nắm chặt tay, cậu thì đã sớm nhiệt huyết sôi trào!
Cậu hơi nghiêng đầu, môi hướng tới nơi non mềm ngóng trông đã lâu……
“Tiểu Bạch Thái! Cậu bị dở hơi đấy à?!” Nhưng còn chưa chạm được, nắm tay Lục Tiểu Vũ đã nện trên bụng nhỏ của cậu, cậu mạnh mẽ lui về phía sau nửa bước, chỉ thấy cô đứng lên, hung ác trừng anh.
Cậu muốn hôn cô, cô mắng cậu là dở hơi!
Bạn học Thái Dư Bạch xoa bụng, khóe miệng cong lên, “Chị Vũ, chị đừng đeo khẩu trang! Tiếp xúc gần gũi, mới có thể bị chị lây bệnh được……”
“Đồ dở hơi! Còn cố ý muốn bị lây bệnh cảm mạo!” Lục Tiểu Vũ tức giận nói.
Cậu muốn hôn cô, chỉ muốn bị cô lây bệnh cảm mạo mà thôi!
Đúng là đồ dở hơi!
Cậu cười cầm lấy máy sấy, “Mau ngồi xuống, giúp chị sấy khô, còn muốn đóng phim không?”
Lục Tiểu Vũ trừng cậu một cái, thở phì phì ngồi xuống.
Cái loại cảm giác tim đập mất khống chế còn đang tiếp tục, đặc biệt khi ngón tay cậu xuyên qua sợi tóc cô, trong lúc vô ý xoa da đầu cô, thế mà khiến cô có một loại cảm giác ngứa ngáy chưa từng có……
Trước kia chưa bao giờ từng có, từ nhỏ đến lớn, cậu thường giúp cô sấy tóc.
Lại nghĩ tới vấn đề lúc trước cậu hỏi, cậu giúp cô gái khác sấy tóc?
Đáp án đương nhiên là: Không thể!
……
Trong lúc vô ý ngẩng đầu, Lâm Dương vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ anh nhìn bản giấy nháp trước mắt nghiêm túc tự hỏi.
Trước nay cô đều là có thể trốn được anh thì trốn, nhưng cô vô cùng tò mò đi đến bên cạnh học thần, “Học trưởng Lục, anh đang làm đề gì vậy?”
Anh nghiêng đầu, “Cách anh xa một chút!”
Sợ lây bệnh cho cô, lại muốn chung sống với cô, cho nên, phía trước hai người cách khoảng cách rất xa, từng người học riêng.
Lâm Dương: “……”
Cô vẫn cầm quyển sổ nháp của anh, chỉ thấy bên trên vẽ rất nhiều viên đạn, bay theo quỹ đạo trên không, trên không trung còn vẽ cục đá, có rất nhiều công thức cô xem không hiểu.
“Anh đang tính toán động năng, thế năng của hòn đá trên không, suy tính viên đạn cần trong thời gian bao lâu, đập trúng hòn đá.” Anh nghiêm túc giải thích cho cô.
“Anh tính toán cái này làm gì? Vật lý cấp ba không có nhiều tri thức như thế mà?” Lâm Dương khó hiểu hỏi.
Cô cũng là học bá, rất hứng thú với phương diện học tập.
“Anh đang chuẩn bị để về sau tham gia quân ngũ!” Anh trầm giọng nói.
Đàn ông Lục gia, không có ai không làm lính, cô biết.
“Chừng nào thì anh đi tham gia quân ngũ? Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì đi sao?” Cô quan tâm hỏi.