Tiêu Đề: Cuối cùng cậu không kìm nén nổi nội tâm xúc động
Cậu còn đang nổi nóng, ngữ điệu dữ dằn nói với cô!
Lục Tiểu Vũ như không nghe thấy cậu gọi, chân mặc quần jean bước lớn hơn nữa, đầu cũng không ngoảnh lại mà tiếp tục đi lên phía trước!
Còn dám không để ý tới cậu!
Nhưng cô vẫn luôn có tính tình này, giữa hai người bọn họ trước nay đều chỉ có cậu cúi đầu với cô!
Tiểu Bạch Thái khẽ cắn môi, tốc độ xe nhanh hơn phóng lên lề đường, xe đạp địa hình nhảy lên, vọt lên vỉa hè, vừa hay đỗ ở trước mặt cô, cậu chống chân dài, nhìn về phía cô.
Cậu vốn còn đang nén giận, vừa thấy cô thì sửng sốt.
Cô đang khóc……
Đèn đường chiếu sáng gương mặt đẹp tuyệt mỹ khuynh thành của cô, nhưng hai mắt cô lại đang phiếm hồng.
Từ nhỏ đến lớn, cậu chỉ biết cô từng khóc khi mẹ cô hôn mê bất tỉnh, chỉ biết có việc này, nhưng cậu chưa từng thấy.
Bẩm sinh tính tình cô kiêu ngạo, nội tâm mạnh mẽ, khi còn nhỏ dù bị mấy đứa nhỏ nghịch ngợm trong khu nhà đánh cho mặt mũi bầm dập, cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Bởi vì, cô là Tiểu tư lệnh Lục Chiến Vũ!
Sau khi lớn lên, càng không ai có thể chọc cô khóc, thứ nhất là không ai dám chọc cô, thứ hai, không ai có thể làm cô gái có nội tâm mạnh mẽ này rơi lệ……
Cô trừng anh, xuống lề đường tránh cậu, tiếp tục đi về phía trước, hơn nữa còn lấy di động ra chuẩn bị gọi xe.
Chàng trai vẫn sửng sốt không nhúc nhích đột nhiên xuống khỏi xe đạp, xe đổ xuống vỉa hè, bóng hình cao lớn của cậu nhanh chóng đuổi theo tiến đến.
Lúc ở phía sau cô, cậu túm chặt cánh tay của cô.
“Thái Dư Bạch! Cậu đừng chạm vào tôi! Cút ngay!” Tình tình Lục Tiểu Vũ cương liệt, dùng hết sức lực hất tay cậu.
Tay cậu giữ chặt cánh tay của cô, cô không hất ra được.
“Chị Vũ, rất xin lỗi, những lời vừa rồi tôi nói chỉ là lời lúc tức giận thôi! Chị đừng để trong lòng!” Tất cả sự phẫn nộ khi nhìn thấy đôi mắt cô đỏ bừng, chưa khô nước mắt đã hóa thành hư ảo, chỉ còn lại sự đau lòng và áy náy.
Vừa rồi anh mới nhận ra, những lời tức giận lúc trước mắng cô quá khốn nạn!
Sao cô có thể là cái loại người này?!
Từ nhỏ đến lớn, cậu còn không hiểu biết cô sao?
“Lời lúc tức giận? Căn bản đó là lời trong lòng cậu! Thái Dư Bạch, cậu không cần thiết phải xin lỗi tôi, tôi mẹ nó không quan tâm! Từ nay về sau, cậu đừng đi theo tôi nữa! Chuyện của tôi không cần cậu quản!” Cô kích động nói, sau khi nói xong, cô dùng sức hất tay cậu, không hất ra được, cô dùng chân đá!
Từng cú đá nối tiếp nhau, toàn đá vào xương cẳng chân của cậu, đá nơi này là đau nhất.
Cậu vẫn không nhúc nhích, tùy ý cô đá xả giận!
Cậu cho rằng cô khổ sở bởi những lời cậu đã mắng cô, cô khổ sở bởi cô cho rằng cậu là người hiểu cô nhất trên thế giới, thật ra cậu không hiểu cô đến vậy.
Cô cho rằng, cậu vĩnh viễn sẽ kiên nhẫn, cam tâm tình nguyện đối xử tốt với cô, nhưng cậu cũng sẽ có lúc cảm thấy phiền.
Cô đột nhiên rất thất vọng, rất khổ sở, nhưng cậu là gì của cô?
Cô dựa vào cái gì mà có yêu cầu cao với cậu đến thế?
“Rốt cuộc cậu có thả tôi ra không?! Còn không bỏ, tôi sẽ báo cảnh sát!” Cô ngửa đầu, trừng anh, oán hận nói.
Trong mắt cô có ánh lệ lập loè.
Cậu không những không buông cô, còn kéo cô vào trong ngực, cô đang muốn giãy giụa, gáy lại bị cậu nâng lên, vào lúc cô đang kinh ngạc, mặt cậu đè mạnh xuống!
Cuối cùng cậu không kìm nén nổi nội tâm xúc động, cuồng dã hôn cô!
Cũng không phải là xúc động.
Cậu đã sớm muốn hôn cô, hơn nữa, thường xuyên muốn làm điều đó!
Hướng tới bờ môi mong nhớ đã lâu, còn ngọt hơn cả trong tưởng tượng của cậu……
Trên đường cái, từng chiếc xe chạy qua như bay, bên lề đường, dưới ánh đèn đường hạ, thiếu niên giam chặt thiếu nữ trong ngực, làm càn hôn môi……