Tiêu Đề: Về sau thu liễm chút đi, đừng để tương lai bán sạch mình đi theo đuổi!
Cái gì mà bạn gái nhỏ của anh còn phải nhiều năm nữa mới trưởng thành?
Đại thiếu gia Diệp mang vẻ mặt ngơ ra nhìn về phía người anh em “tốt” bên cạnh. Nếu là người khác nói lời này, anh sẽ coi như vui đùa. Nhưng từ trước đến nay Cổn gia tích chữ như vàng, cũng không thích nói vớ vẩn.
“Mẹ tôi không gạt tôi, đính hôn từ nhỏ cho tôi đấy chứ?! Tôi bảo này, rốt cuộc cậu nói ai vậy?” Bạn học Diệp Nhất Mộc tức giận nói.
Lúc này, Trần Tiểu Quả bưng mâm đựng trái cây bự xinh đẹp cô tự làm qua đây, đi đến trước mặt Lâm Dương trốn Lục Tiểu Cổn rất xa.
Cổn gia lạnh nhạt liếc nhìn Trần Tiểu Quả một cái, sau đó ghét bỏ mà nhìn Đại thiếu gia Diệp, “Về sau thu liễm chút đi, đừng để tương lai bán sạch mình đi theo đuổi!”
Đại thiếu gia Diệp càng không hiểu ra sao.
Anh cũng mới phát hiện, hình như Chương Nhuế Nhuế đi rồi.
“Chị Vũ, chị ăn trái cây nhé?” Trần Tiểu Quả bưng mâm đựng trái cây đến trước mặt Lục Tiểu Vũ mời.
Lục Tiểu Vũ mới cắn không ít hạt dưa, cổ họng đang khô, cô duỗi tay sờ gương mặt Trần Tiểu Quả còn mềm hơn cô, “Tiểu Quả à, sao em ngoan và hiền huệ như vậy chứ, lớn như chị Vũ có phải tốt không?”
Lục Tiểu Vũ nhịn không được trêu ghẹo em gái nhỏ.
Tiểu Bạch Thái bên cạnh ghen, dán ở bên tai cô ấy: “Có bản lĩnh thì trêu ghẹo tôi này, trêu em gái nhỏ tính là bản lĩnh gì?”
Chị Vũ: “Mặt cậu có mềm như em ấy không?”
Tiểu Bạch Thái: “Chị sờ chẳng phải sẽ biết sao!”
Chị Vũ: “Biến!”
“Chị Vũ! Em phải ôm chặt đùi chị!” Trần Tiểu Quả nói.
Bưng mâm đựng trái cây, nhìn thấy người nào đó duỗi tay tới, Trần Tiểu Quả trực tiếp né tránh, đi đến trước mặt anh Tiểu Cổn.
“Trần Tiểu Quả! Em….” Tiểu nha đầu còn tức ư?!
Rốt cuộc anh đắc tội cô lúc nào?!
Anh còn chưa tức cô làm hỏng chuyện tốt của anh đâu!
Trần Tiểu Quả tính toán mặc kệ đại củ cải trăng hoa chín chín tám mươi mốt ngày, cho anh thành củ cải héo!
Cổn gia cầm tăm xỉa răng, chọc một miếng đu đủ nhỏ rồi đi đến bên cạnh Lâm Dương vẫn luôn tránh anh như rắn rết, Lâm Dương vừa định trốn, vòng eo đã bị cánh tay rắn rỏi của anh giam chặt, không thể động đậy. Ngay sau đó, bên miệng cô được bón một miếng đu đủ, hơn nữa còn bị nhét đầy miệng!
!!!
Nhất định là anh cố ý!
Cô trợn trắng mắt với anh, đu đủ trong miệng nhổ đi không được, ăn cũng chẳng xong!
Chỉ thấy anh ngồi nghiêm chỉnh nhìn về phía màn hình TV, dáng vẻ chính nhân quân tử làm người khác không có cách nào liên tưởng bản chất của anh kỳ thật là kẻ lưu manh!
10 giờ tối, nhóm người mới chịu tản đi.
Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái lái xe đạp đi mất, Cổn gia dắt vợ nhỏ tính đi về khu nhà, Trình Đồng mang theo cả đám bạn bè ngồi trên một chiếc xe thương vụ đi mất, Trần Tiểu Quả phải về nhà, cô ấy cưỡi xe đạp muốn đi, bị Tiểu Mộc Đầu lôi kéo.
“Nha đầu, qua đây, anh đưa em về!” Đại thiếu gia Diệp uống hơi say nói, rồi đoạt xe đạp của cô.
“Em không cần anh đưa! Anh vẫn nên ở lại đây, rồi hẹn Chương đại mỹ nữ đi!” Trần Tiểu Quả ghen tị nói, ngay sau đó, cô sải bước lên xe đạp rồi chạy.
Nha đầu này!
Đại thiếu gia Diệp cắn răng, cuối cùng anh vẫn không yên tâm để cô lái xe về một mình, nếu cô xảy ra chuyện, chú Đại Ngốc với cô Chu chắc chắn sẽ làm thịt anh!
Kết quả là, Đại thiếu gia Diệp đành phải chạy vội đuổi theo cô gái đang lái xe đạp.
Anh không phải bình hoa, nghiêm túc chạy còn nhanh hơn Trần Tiểu Quả lái xe đạp nhiều, ngược lại Trần Tiểu Quả vì bỏ rơi được anh, lái xe đến mức thở hổn hển!
Đại thiếu gia Diệp thoáng cái đã ngồi khóa ở trên ghế sau xe cô, hai tay ôm chặt vòng eo thon nhỏ của cô, khiến Trần Tiểu Quả sợ tới mức buông tay muốn đánh anh, cuối cùng lại hét thảm một tiếng!
Xe đạp đổ, hai người đều ngã trên mặt đất.
Đại thiếu gia Diệp phản ứng nhanh nhẹn mà đá văng xe đạp khỏi người bọn họ, bế Trần Tiểu Quả đang bụm mặt, đau kêu ỉ ôi lên, “Quả Tử, em bị ngã chỗ nào rồi?!”
“Ôi mặt em!” Trần Tiểu Quả cảm nhận mặt bên phải đau nóng rát, gấp đến độ dậm chân, sợ ngã hỏng mặt!