Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1602 - Chương 1602:

Chương 1602:

Cho dù là Lâm Dương không có liên quan gì đến Lục Tiểu Cổn, nhưng để anh biết được cô bé, anh cũng sẽ chiếu cố cô bé. Mấy năm nay, hai vợ chồng bọn họ cũng đã giúp đỡ cho không ít cô nhi liệt sĩ.

Lâm Dương nhìn vào điện thoại, cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, cô vừa khóc lóc vừa nghiêm túc mà trả lời hai người.

Con cảm ơn dì! Con cũng không khách sao với dì nữa, con xin nhận bao lì xì này! Icon đáng yêu.

Thưa chú, là anh Lục vẫn luôn chăm sóc cho con! Nếu như anh ấy thật sự dám bắt nạt con, con sẽ nhờ chú ra chống lưng! Icon ngầu lòi.

Lâm Dương vừa rơi nước mắt vừa gửi hai tin nhắn đi, cũng nhận lấy lì xì về. Mà trong lòng cô, cũng như không ngừng vang lên tiếng nói.

“Bà ngoại, cha mẹ, mọi người xem, Dương Dương thật may mắn biết bao.” Cô lấy sợi dây chuyện mặt tượng Phật ra, nở nụ cười mà nói, sau khi lau đi nước mắt, lập tức cất tiếng làm nũng trong nhóm, thể hiện sự góp mặt.

Dạ Thất mới vừa vận động xong còn chưa thèm, liền vào trong nhóm, nhận từng bao lì xì một.

Dạ Thất: Mọi người còn chưa nghỉ ngơi sao? Vừa nhìn là đã biết không có cuộc sống về đêm rồi!

Sau đó, thì không còn sau đó nữa.

Tiểu Mộc Đầu nghĩ thầm, cậu cả Diệp à, đúng ra là tối nay cậu ấy cũng có cuộc sống về đêm, kết quả lại bị con bé chết tiệt kia nghĩ như vậy, cậu ấy vội vàng gửi tin nhắn an ủi Trần Tiểu Quả, hỏi cô ấy vết thương có còn đau không? Còn dặn dò cô ấy đừng để vết thương dính nước!

Trần Tiểu Quả đang một bức hình lên vòng bạn bè, rất nhiều bạn học nam của cô ấy đều tỏ ý, để lại sẹo trông cũng đẹp.

Tiểu Mộc Đầu: Trần Tiểu Quả! Mắt em mù rồi sao?! Mấy tên lưu manh đó là đang ghẹo em đó! Em mới có được bao nhiêu đâu?!

Trần Tiểu Quả: Ai cần anh lo!

Tiểu Mộc Đầu: Lúc về nói cho cha anh biết!

Em tiệt vận đào hoa của anh, vậy thì anh cũng ngắt bớt vận đào hoa của cô nhóc em!

Bên kia, Tiểu Bạch Thái đã gửi vô số hình ảnh cảm dỗ cho Lục Tiểu Vũ, làm Lục Tiểu Vũ thấy phiền đến mức block luôn cậu ta, để rồi cậu ta phải đến tận hẻm núi vương giả tìm cô ấy!

Còn Cổn gia tràn đầy sức sống bên này, bởi vì câu nói đó của em trai Tiểu Thất của cậu, mà phải đi tắm nước lạnh, sau khi quay lại, cậu nhắn tin muốn gọi điện video với Lâm Dương, lúc đó, Lâm Dương ngồi ôm hai chân trên đầu giường, còn đang lau nước mắt, vừa nhìn thấy mong muốn của cậu, liền vội vàng từ chối.

Đầu Dưa Hấu: Anh Lục, không còn sớm nữa, em ngủ đây.

Cô muốn hỏi cậu, sao người nhà của cậu lại đối xử tốt với cô đến như vậy, nhưng rồi lại sợ bị cậu mắng.

Cổn gia nhìn đồng hồ, cũng đã khuya rồi, cô chưa bao giờ thức khuya cả.

Cổn gia: Ngủ ngon. Ngày mai gặp ở lễ đường!

Từ sáng sớm, Lâm Dương đã bị tiếng điện thoại đánh thức, là một số máy lạ.

“Xin chào, cô là Lâm Dương có đúng không? Đây là **, bạn trai của cô là Lâm Dương đang nằm trong bệnh viện của chúng tôi, anh ta vẫn luôn gọi tên cô.” Nghe thấy tiếng phụ nữ vang lên trong điện thoại, Lâm Dương liền sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng mới có thể phản ứng lại, rằng Trịnh Nam là ai!

Anh A Nam nhập viện!

Cô vội hỏi cụ thể số phòng bệnh, y tá mới vừa nói xong, điện thoại cô lại tự động tắt máy, hoá ra là tối qua cô quên sạc pin!

Vội vàng rời giường. sau khi rửa mặt liền xách túi chạy xuống lầu, “Dì ơi, con có một người bạn nằm ở bệnh viện phòng 301, con phải lập tức đi xem thử, nếu như có người tới tìm con, làm phiền dì nói với họ một tiếng giúp con!”

Sau khi dặn dò dì một câu, cô lập tức đi ra ngoài.

Cô mới vừa đi, Khương Dao Dao bước từ trên lầu xuống.

Năm ấy khi trưng binh nhập ngũ, cô có kể cho ông nội Khương về tình hình của A Nam, sau đó ông nội đi đánh tiếng với quân khu, giúp A Nam nhanh chóng, thuận lợi trở thành tân binh. Mấy năm nay, cô cũng chỉ biết A Nam đang tham gia quân ngũ, nhưng cũng không biết được là anh ta đang ở đâu, giữ chức binh gì.

Ai mà ngờ, vừa mới có được tin tức, thì lại là tin anh ta bị thương nhập viện.

Viên đạn trúng vào vị trí trái tim anh ta, nhưng mà, anh ta lại không giống như những người khác, người bình thường có trái tim nằm bên trái, của anh ta lại nằm bên phải, cũng nhờ vậy, mà giữ lại được một mạng!

Trên giường bệnh, khắp người A Nam cắm đủ lại dây ống, anh ta nhắm chặt hai mắt, sắc mặt cũng tái nhợt như tờ giấy.

Nếu như, trái tim của anh ta nằm ở sườn bên trái, vậy thì thứ cô nhìn thấy lúc này, chính là thi thể của anh ta.

Cô đứng bên giường bệnh, không nhịn được mà đỏ hoe đôi mắt, mới tối hôm qua cô càng đang tưởng niệm về cha mẹ đã hy sinh của mình.

“Anh A Nam.” Cô nhẹ giọng gọi.

Anh ta trông rắn rỏi hơn mấy năm trước, làn da cũng đen hơn, trên đầu cũng gần như cạo trọc, hổ khẩu bàn tay cũng có thêm mấy vết chai dày cộm.

Cô cũng là một người yêu thích quân đội, thì sao lại không biết được, mấy vết chai này là do thường xuyên cầm nắm tạp thành.

Cho nên, mấy năm nay anh ta chắc chắn không phải chỉ là một người lính đi nghĩa vụ!

Có lẽ là nghe thấy tiếng cô nói, hai mí mắt của A Nam không ngừng chớp động, cô lại gọi thêm mấy tiếng, anh ta liền chậm rãi mở hai mắt ra.

Người con gái với mái tóc dài đen nhánh, cô đã không còn là cô nhóc giống như tomboy của năm đó nữa rồi, bây giờ cũng đã trổ mã thành một cô gái xinh đẹp!

A Nam nằm trên giường bệnh, đôi môi khô cằn khẽ mở ra, tạo nên nụ cười với hàm răng trắng tươi, “Dương Dương……………..!”

Anh ta vừa nói vừa muốn ngồi dậy, cô vội vàng tiến lên muốn ấn anh ta nằm xuống, nhưng vừa động đậy, lại động trúng miệng vết thương, A Nam liền đau đớn đến mức cất tiếng thô bạo.

“Anh A Nam! Anh đừng động đậy nữa! Anh bị trúng đạn vào ngực rồi!” Cô vội vàng kêu lên, “Sao em lại khuyên anh đi nhập ngũ là gì cơ chứ……..” Cô quay lại thấp giọng lẩm bẩm, trong lòng tràn ngập sự áy náy, mà câu nói đó, A Nam cũng không nghe thấy.

………………

Người bạn trai đảm đang cùng chu đáo, mang theo rất nhiều trái cây đã cắt sẵn bỏ vào trong một chiếc hộp có khoá gài từ nhà theo, còn có cả bình giữ nhiệt đựng nước ấm, cùng các loại đồ ăn vặt đi tới lễ đường, sau khi bò vào qua cửa sổ, cậu liền phát hiện cô vẫn chưa tới.

Cô luôn luôn là học sinh có thành tích học tập vô cùng tốt, đã hẹn là 8 giờ rưỡi, thì bình thường 7 giờ rưỡi là cô đã đến rồi.

Khi gọi cho cô thì mới phát hiện ra, điện thoại cô đã tắt máy.

Tiểu viện của Khương gia, cửa lớn được khóa kín, không một ai có ở nhà.

Cô nhóc này, vậy mà lại không chịu nói với cậu một tiếng, cũng không thèm mở điện thoại lên!

Đang lúc hoàng hôn xuống, trên sân bóng rổ, sau khi Tiểu Cổn chơi bóng đến cả người đều là mồ hôi nhìn thấy chiếc xe của ông nội Khương, cậu lập tức ném trái bóng rổ đi, đuổi theo qua đó.

Thủ trưởng Khương cùng cảnh vệ bước từ trên xe xuống, cũng không có Lâm Dương ở đó.

Cậu lập tức bước đến hỏi.

“Dương Dương? Con bé không ở nhà sao? Chuyện này, hẳn là con bé đến trường rồi nhỉ? Hôm nay ông có việc, phải ra ngoài từ tận sáng sớm!” Ông cụ Khương thấp giọng mà hỏi.

Nghe thấy ông cụ nói như vậy, trái tim Lục Tiểu Cốn như bị siết chặt lấy!

Cô không ra ngoài cũng người nhà, vậy thì đã đi đâu?!

Cả ngày nay cậu như giám sát chặt chẽ ngoài cửa nhà Khương gia, chỉ để trông ngóng cô trở về, cùng cô đi đến trường học.

Ông nội Khương lập tức gọi điện thoại cho Lâm Dương, kết quả, cô lại tắt máy, vậy là đành phải gọi điện cho bảo mẫu.

“**? Con bé đến đó làm gì?!” Ông nội Khương tò mò, thấp giọng cất tiếng hỏi vào điện thoại.

Lục Tiểu Cổn nắm chặt hai tay lại, chờ đợi câu nói từ ông cụ.

“Con bé có một người bạn nằm viện phòng 301, con bé đã đi thăm từ sáng sớm rồi!” Ông nội Khương vừa dứt lời với Lục Tiểu Cổn, thì thấp cậu lập tức xoay người chạy đi!

“Anh A Nam, cũng không còn sớm nữa, em nên về trường đi học thôi!” Lâm Dương đặt ly nước lên tủ đầu giường, nhìn lên đồng hồ thò mới phát hiện ra, đã gần tới 6 giờ rồi.

“Dương Dương, em cong người, cúi đầu thấp xuống một chút!” A Nam thấp giọng nói.

“Để làm gì vậy?” Cô khó hiểu mà nói, nhưng vẫn cúi đầu.

A Nam đưa tay lên, dùng sức mà đưa tay thân mật xoa đầu cô, “Vẫn là công chúa của năm đó xinh đẹp nhất!”

Lâm Dương: “.........” Không còn thời gian nữa, cô cầm túi lên, sau khi nói với anh ta hai hôm nữa xin nghỉ rồi sẽ đến thăm anh ta, lập tức đi ra khỏi phòng bệnh.

Mời vừa ra ngoài, xoay người, cô liền nhìn thấy được một dáng người cao lớn như tạc tượng, đang đứng bên cửa sổ phòng bệnh.

Lúc này, cậu đang ăn mặc một bộ đồ bóng rổ cũng vừa lúc xoay người lại, gương mặt điển trai tuấn tú, nhưng lại lạnh lùng vô cảm.

Bình Luận (0)
Comment