Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1613 - Chương 1613:

Chương 1613:

Dáng vẻ thiếu nghị lực đó, chọc cho tâm trạng của Trần Tiểu Quả vốn rất down cũng phải “Phì” cười một tiếng.

“Ngon đến vậy luôn sao? Hay là anh lại bỏ mấy bữa nữa rồi?” Trần Tiểu Quả có chút nghi ngờ mà hỏi, nhìn thấy đồ ngọt mình làm có người thích, trong lòng cũng có chút cảm giác thành tựu.

Bình thường cô cứ hay bị cô Chu trách là “làm bậy bạ”!

Chàng trang đầu ổ gà lập tức giơ ba ngón tay lê.

“Không ăn ba bữa rồi?!”

“Ba ngày!”

“Tả Nguyên! Anh đang tu tiên đó sao?!” Trần Tiểu Quả tức giận mà nói.

Người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa là đói đến điên! Vậy mà anh ta lại ba ngày không ăn cơm!

Chàng thiếu niên xinh đẹp lấy một chiếc cupcake, nhét vào trong miệng, ăn đến mức suýt nghẹn, Trần Tiểu Quả vội lấy cho anh ta bình giữ nhiệt, uống một ngụm nước ấm, Tả Nguyên mới ổn hơn đôi chút, “Ông chủ của anh keo kiệt lắm, vẫn chưa phát lương nữa!”

“Ông chủ của anh cũng thật quá đáng! Kiện đi!” Trần Tiểu Quả lên tiếng bênh vực kẻ yếu vì anh ta, vừa dứt lời, liền vội vàng che miệng lại, trộm nhìn bốn phía, “Hôm nay ông chủ anh không đến đó chứ?”

Cô ấy sợ ông chủ của Tả Nguyên, cũng chính là đại gia của nhà khách này nghe thấy.

Đắc tội với ông chủ lớn của nhà kính này của bọn họ, vậy thì cơ hội tài trợ miễn phí sau này của cô cũng không còn có thể nữa!

Sen đá cùng chậu hoa ở đây, đều đạt tới trạng thái tốt nhất, mấy chậu hoa cũng thuộc hàng chất lượng, vô cùng đẹp mắt, để cô làm công hết đời ở đây, cô cũng vui lòng!

“Ông chủ của anh sao có thể đến đây được!” Tả Nguyên nói.

Kết quả, Tả Nguyên lại như một ông lớn mà ngồi trên ghế phơi nắng, ăn bánh quy, uống nước ấm, chỉ huy bạn học Trần Tiểu Quả giúp anh ta xử lý lá khô của sen đá.

Trần Tiểu Quả cầm trong tay một cái nhíp, thật cẩn thận mà bỏ lá khô cho một chậu hoa thật lớn, bên trong đó có ít nhất cũng phải mấy trăm cây Bạch Cúc*, chủng loại này một cây cũng đã mấy chục rồi!

*Bạch Cúc: tên một loại sen đá, không phải là hoa cúc.

Cô làm lụng đến hồn nhiên quên mình, càng quên mất tên lăng nhăng xấu xa nào đó đến chín tầng mây!

Có thể có được công việc này đúng thật là không dễ dàng, vất vả lắm cô mới có thể thuyết phục người làm công Tả Nguyên kia, để có thể cuối tuần đến đây phụ giúp. Sen đá ở đây đều là hàng chất lượng, đại đa số đều là những người giàu có chơi sen đá từ nơi khác gửi ở đây!

Chỉ một cái bàn này trước mặt cô thôi, tiền thuê một năm cũng tận mười nghìn tệ!

Lòng dạ của ông chủ của Tả Nguyên cũng thật là hiểm độc!

Còn có mấy người chơi giàu có kia nữa, đúng thật là vừa ngu ngốc lại nhiều tiền! Tự mình không trồng được sen đá, liền gửi sang nhà kính của người khác để trồng, bình thường cũng không nhìn thấy cũng không sờ được, lại còn phải nộp tiền thuê!

Nhưng mà, cũng là vì khí hậu ở thành J phù hợp để trồng sen đá, chênh lệch nhiệt độ trong ngày lớn, tràn ngập ánh nắng mặt trời, sen đá cũng dễ dàng tạo hình hơn.

………

Lúc cậu cả Diệp tìm đến nơi, Trần Tiểu Quả còn đang cầm lấy xẻng, dưới sự chỉ huy của “ông lớn” Tả mà xới đất lên, bận đến mồ hôi đầy đầu.

Cô vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy tên xấu xa mặc quần jean, cùng áo sơ mi trắng, dáng vẻ phong độ, hào phóng mà bước tới, đôi mắt to trừng lớn, cô xúc một xẻng đất lên, rồi hất về phía tên xấu xa kia!

“Con âm* nó! Tiểu Quả Tử em —-” Cậu cả Diệp tức giận cất tiếng thô bạo, vội vàng tránh ra!

“Anh là ai vậy?” Tả Nguyên đứng lên, cất tiếng hỏi cậu cả Diệp, “Nhà kính của chúng tôi không mở cửa với bên ngoài!”

Tả Nguyên nói mấy lời đuổi khéo với cậu cả Diệp, chỉ thiếu điều không nói thẳng với cậu “Cút, cút đi”!

Trần Tiểu Quả tiếp tục xới đất, cũng không thèm ngẩng đầu lên, trong lòng thầm nghĩ, cậu còn không chịu đi, thì sẽ bảo Tả Nguyên thả chó ra cắn cậu!

“Tôi là đến mua sen đá!” Cậu cả Diệp cất tiếng nói, ánh mắt trong lúc vô tình liền nhìn thấy một chậu sen đá, “Đó, chậu đó, tên là ngón tay cái có đúng không?! Tôi muốn mua chậu đó!”

Diệp theo đuôi vẫn còn nhớ rõ tuần trước Trần Tiểu Quả mới đăng hình loại sen đá này lên vòng bạn bè, cô có nói chỉ cần một cây thôi cũng đủ thoả mãn rồi!

Chậu này thoạt nhìn trông cũng được mười cây, cậu không tin, như vậy còn không dỗ được cô!

Tả Nguyên nghĩ thầm, tên này cũng biết nhìn hàng lắm, liếc mắt một cái đã nhìn trúng bảo vật trấn tiệm của anh ta!

Bình Luận (0)
Comment