Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1614 - Chương 1614:

Chương 1614:

Trần Tiểu Quả cũng đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay chỉ của Diệp xấu xa, vừa nhìn thoáng qua, trong lòng thầm mắng một câu “Chời âm*!”

Cậu muốn mua bảo vật trấn tiện đó sao?!

Tả Nguyên đi đến bên cạnh chiếc chậu mười cây phải tốn mất mấy nghìn tệ từ tay địa chủ bonsai kia.

“Đúng vậy, loại này tên là Ngón tay cái, tên khoa học là Pachyphytum, họ Crassulaceae, loài Dudleya, sống hoang dã ở Mexico, chậu này tôi đã thuần dưỡng được năm năm rồi! Thân cọc không bị sâu đục, bộ rễ cũng rất phát triển, trạng thái hoàn hảo!”

“Giới thiệu cho tôi nhiều như vậy làm gì, bao nhiêu tiền, ra cái giá đi!” M* nó, chỉ cần bà cô nhỏ vui vẻ, thì cậu có bao hết nhà kính này luôn cũng được!

Cậu bất chợt cảm thấy ý tưởng này có chút không đúng lắm.

Bỗng nhiên, trong đầu cậu hiện lên tấm hình biểu cảm đó: Ao cá này tôi bao hết!

!!!

Cậ cả Diệp bị suy nghĩ của mình là cho choáng váng! Cậu đúng thật là thô tục y như tổng giám đốc bá đạo trong phim truyền hình!

“Không bán!” Tả Nguyên vô cùng khí phách mà nói.

Cậu cả Diệp: “............” Nói hơn nửa ngày rồi lại không bán?!

Cậu vẫn còn nhớ rõ cái thứ này một câu cũng hơn một nghìn mấy tệ, “Tôi ra giá hai mươi nghìn tệ! Bán hay không?!”

Tả Nguyên hừ lạnh, lắc đầu.

“Năm mươi nghìn!” Cậu cả Diệp nói tiếp.

Lúc này Trần Tiểu Quả bỗng nhiên ngẩng đầu lên, loại cây cực phẩm này tuy rằng rất mắc, nhưng dù sao thì cũng chỉ là một loại cây, cái giá năm mươi nghìn đã là con số trên trời, cô cho rằng Tả Nguyên sẽ bán, kết quả, Tả Nguyên sẽ lắc đầu.

“Một trăm nghìn!” Cậu cả Diệp đúng là vừa ngu ngốc lại nhiều tiền, đơn phương mà tăng giá.

Trần Tiểu Quả tức đến dậm chân: Cái tên phá của này!

“Tiểu Quả Tử, cuối cùng em cũng chịu nhìn đến anh rồi!” Diệp theo đuôi vội chạy về phía cô, vẻ mặt nịnh nọt mà nói, “Chậu sen đá này, anh tặng cho em!”

Trần Tiểu Quả thật muốn một xẻng đánh chết cậu!

Mà lúc này, Tả Nguyên vô cùng khí phách mà nói: “Không bán!”

Trời đ*!

Cái giá trên trời mười nghìn tệ đó, vậy mà anh ta cũng không bán?!

Trần Tiểu Quả có chút ngây ngốc.

“Anh là ông chủ ở đây sao?” Cậu cả Diệp đi về phía Tả Nguyên, nheo mắt lại mà đánh giá chàng thiếu niên trông lôi thôi lếch thếch, mái tóc lộn xộn như ổ gà, dáng người cao gầy.

“Làm công thôi.” Tả Nguyên lạnh lùng mà nói.

“Vậy cậu dựa vào cái gì mà không bán? Đừng cho rằng người anh em tôi ngốc, chậu sen đá này, một trăm nghìn tệ đã là giá trên trời rồi, cậu còn muốn cao hơn nữa sao?” Cậu cả Diệp nheo mắt lại mà nói.

Đúng vậy, sao Tả Nguyên lại không chịu bán chứ?

Có thể bán được một trăm nghìn, ông chủ của anh ta nhất định sẽ rất vui.

Trừ phi, ông chủ của anh thật sự không thiếu tiền, nhưng mà, theo cô được biết, tuy rằng ông chủ của anh ta là địa chỉ, nhưng lại vô cùng keo kiệt, nhà kính này vẫn là đặt lợi nhuận lên hàng đầu!

“Chậu này đã được khách hàng mua lại từ ba năm trước rồi, người ta vẫn luôn gửi chăm ở đây!” Ánh mắt của Tả Nguyên chuyển động, anh ta nói.

M* nó, chậu này chính là bảo bối của anh ta đó!

Cậu cả Diệp vô cùng chắc chắn muốn mua lại chậu sen đá này, liền bảo Tả Nguyên kia có muốn bán lại hay không, cậu có thể thêm hai mươi nghìn tệ nữa, Tả Nguyên cũng gật đầu rồi giả bộ đi hỏi khách hàng, kết quả vẫn là câu nói đó “Có thế nào cũng không bán!”

Vốn dĩ muốn lấy lòng bà cô nhỏ, kết quả, chàng thiếu niên đáng chết trông coi nhà kính lớn này, cũng không chịu bán cho cậu một chậu sen đá nào, đến cả cái chậu cũng không chịu bán!

Cậu cả Diệp thật nghẹn chết mà!

Cậu bước tới gần Trần Tiểu Quả, cô nhóc liền hất đất lên người cậu!

“Tiểu Quả Tử, đá Maifan* này mắc lắm đó, để hất lên người anh ta thì lãng phí lắm! Em dùng đất than bùn bên kia mà hất kìa, cái đó chơi tiện tay hơn!” Tả Nguyên vừa ăn bánh ngọt, vừa nói.

*Đá Maifan (麦饭石): thuộc về một loại khoáng vật, cũng có chức năng làm dược liệu.

Cậu cả Diệp nghe xong liền muốn ấn đầu tên nhóc kia xuống đất.

“Tả Nguyên! Còn chưa chịu thả chó sao?! Em không quen con người này!” Trần Tiểu Quả quay sang nói với Tả Nguyên, cũng không thèm liếc nhìn sang tên xấu xa một cái!

Tả Nguyên huýt còi một hơi, trong chốc lát, một đám chó chạy vào, cả đám đủ loại khác nhau, kích thước cũng nhỏ nhắn như giống chó Bắc Kinh! Mấy chú chó đó đều là chó hoang được Tả Nguyên nhận nuôi!

Dưới sự chỉ huy của Tả Nguyên, bọn chúng hung hăng vây quanh lấy cậu cả Diệp, có con còn cắn lấy, xé rách ống quần jean của cậu!

Bình Luận (0)
Comment