Con nhóc thúi này! Vậy mà lại dám bắt tay với người ngoài cũng bắt nạt cậu!
Trong lòng cậu cả Diệp vừa ghen tị lại vừa tức!
Cúi đầu nhìn xuống đám chó con đang cắn xé ống quần của mình, cậu thật muốn một chân đá bay đi, nhưng lại cảm thấy bắt nạt vật nhỏ không tốt cho lắm, một người đàn ông như cậu sao có thể làm ra chuyện như vậy được?!
“Trần Tiểu Quả!” Cậu trừng mắt nhìn sang Trần Tiểu Quả còn ngây ngốc ở đó giúp người ta làm cu li kia.
Trần Tiểu Quả cũng rất quyết tâm không thèm quan tâm đến tên khốn khiếp cậu, nhớ đến tối hôm qua, trong lòng cô giống như lửa đốt, cũng càng thấy giận cậu hơn!
Ghê tởm!
Không biết xấu hổ!
“Người anh em, về đi! Tiểu Quả Tử không thèm quan tâm đến anh đâu!” Tả Nguyên buồn bã mà nói, cầm lấy điện thoại xem đồng hồ, “Tiểu Quả Tử, sắp đến giờ cơm rồi, trong tủ lạnh còn chút nguyên liệu nấu ăn, trưa nay chúng ta làm bữa lẩu nhỏ có được không? Còn có xương sườn nữa, anh không biết làm!”
Trần Tiểu Quả bỏ xẻng xuống, tháo tạp dề cùng bao tay ra, “Được, em đi hầm xương sườn trước, sau đó lấy nước hầm xương sườn làm nước lẩu!”
“Được đó! Hôm nay có lộc ăn rồi!” Tả Nguyên như ông lớn mà nằm dài trên ghế bập bênh, đưa tay lên vỗ bụng, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn cùng hạnh phúc!
!!!
Từ khi nào mà Tiểu Quả Tử có quen biết với tên này vậy?!
Nhà kính lớn như thế, mà chỉ có hai người bọn họ, một cô nhóc như cô cũng không sợ bị tên nhóc này bắt nạt hay sao?!
Đúng là con nhóc thúi không tim không phổi!
Cậu vừa muốn nhanh chóng đuổi theo Trần Tiểu Quả, nhưng bị vướng đám chó con còn đang nghiến chặt lấy ống quần cậu!
Cậu cả Diệp bất đắc dĩ rời khỏi nhà kính, ngồi vào chiếc xe thể thao hoành tráng của mình mà tận hưởng sự mát mẻ, trên một bãi đất trống cách đó không xe có một chiếc Ferrari màu trắng đậu ở đó, giá trị lên đến vào triệu tệ, không biết là của ai.
Nhìn thấy chó con canh giữa căn nhà kính, cậu cả Diệp liền nheo mắt lại, sau đó thắt dây an toàn vào, nghênh ngang mà rời đi.
Nghe thấy tiếng động cơ ô tô, Trần Tiểu Quả có hơi ngạc nhiên, nhưng trong chốc lát đã quay lại chặt sườn!
Cô coi đống xương sườn như tên xấu xa nào đó mà chặt xuống!
“Tiểu Quả Tử, vì để báo đáp em, chút nữa anh sẽ lén hái mấy cái lá đắt tiền cho em!” Tả Nguyên nhìn cái nồi lẩu ở giữa bàn, vô cùng nghĩa khí mà nói với Trần Tiểu Quả
“Vẫn là thôi đi! Sau này mà có bị ông chủ của anh biết được thì không hay!” Trần Tiểu Quả vội vàng đáp lại.
Nhìn theo cô gái ngốc ngồi ở đối diện, lương tâm của Tả gia mới chợt phát hiện, anh ta cảm thấy bản thân cũng keo kiệt quá rồi!
“Ông chủ của anh nợ anh mấy tháng tiền lương không trả, anh lấy mấy cái lá của ông ta thì làm sao? Như vậy đi, chút nữa anh lấy mấy mầm cây giống ngón tay cho em, coi như trừ vào tiền lương của anh!” Tả Nguyên vô cùng khí phách mà nói.
Trần Tiểu Quả cảm động không thôi, nhưng một mầm cây nhỏ thôi cũng đã hơn 300, nên cô vẫn lắc đầu.
Cô có thể đến căn nhà kính này tham quan, làm việc, thì cũng đã thoả mãn lắm rồi, sao lại còn có thể không biết xấu hổ mà đòi một món đồ từ người làm công đáng thương không ăn nổi cơm như anh ta chứ?!
Một ngày nào đó của sau này, khi Trần Tiểu Quả biết được cái người làm công đáng thương trước mắt này, thật ra là một tên phú nhị đại phá của tiền bạc chất đống, cô liền phong cho anh ta danh hiệu “Vắt cổ chày ra nước”!
Lúc này, trước cửa có bóng người xuất hiện!
“Sao anh vào đây được?!” Trần Tiểu Quả nhìn thấy Diệp xấu xa, liền tức giận mà chất vấn.
“Tiểu Quả ngoan, cuối cùng em cũng chịu nói chuyện với anh rồi!” Cậu cả tỏ vẻ nịnh nọt, vui vẻ mà bước đến.
Trần Tiểu Quả lập tức trừng mắt liếc nhìn cậu một cái, rồi vội vàng chạy ra xem đám chó, cô chỉ sợ tên khốn kiếp này sẽ độc chết đám chó!
Kết quả, trên bãi đất trống bên ngoài nhà kính, một đám chó hoang đang gặm nhấm mấy miếng giăm bông thơm phức ngon lành, còn không thèm ngẩng đầu lên!
Một bên khác của bãi đất trống còn đặt hơn nửa thùng giăm bông! Rất rõ ràng, là do tên Diệp xấu xa kia mua đến cho chó ăn!
Tả Nguyên bước đến, hai mắt toả sáng mà bê cái thùng lên, “Có thức ăn vặt cho cuối tuần sau rồi!”
Trần Tiểu Quả: “.........” Giành thức ăn vặt với cún, anh cũng thật không có tiền đồ già cả!
Cũng đúng thật là nghèo kiết xác!
“A, vẫn là Tiểu Quả Tử nấu ăn hợp với khẩu vị của anh!” Trần Tiểu Quả mới vừa quay lại căn nhà nhỏ, chỉ nhìn thấy tên xấu xa nào đó đã ngồi xuống đánh chén nồi lẩu của cô!
Cậu cũng thật sự coi mình là một con người!