Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1616 - Chương 1616:

Chương 1616:

Trong mắt cô, cậu chỉ là một chú chó đến kỳ động dục!

Chó còn có tình cảm, còn đáng yêu hơn cậu.

Trần Tuyên như nhìn kẻ thù mà liếc nhìn cậu một cái!

“Chời âm*! Thịt của tôi!” Tả Nguyên mới vừa bước vào đã trông thấy Diệp Nhất một gắp một miếng sườn, cảm giác như trên người mình mất đi một miếng thịt, anh ta lớn tiếng nói, bước đến cầm đũa giành lại!

Nhưng mà, cậu cả Diệp đã cắn một miếng vào miệng, chỉ là khúc xương mới vừa ra khỏi nồi nước sôi sục, bỏng đến mức cậu không ngừng há miệng thôi, mặt cũng đỏ lên vì nóng, nhưng cậu vẫn không chịu nhổ ra!

Bỏng chết cậu luôn đi!

Trong lòng Trần Tuyên vô cùng hả giận mà nghĩ!

Cô không phí lời đuổi cậu đi nữa, bởi vì tên chó không biết xấu hổ như cậu có đuổi cũng không đi!

“Anh Nguyên, anh ăn nhiều một chút!” Trần Tuyên ngồi xuống, liền gắp miếng sườn từ trong nồi bỏ vào cái dĩa trước mặt Tả Nguyên, cũng không chừa cho cậu chút nào!

Cậu cả Diệp nhìn thấy Trần Tuyên làm lơ mình, khẽ cắn môi, tiếp tục giành thức ăn!

Cậu chơi game đến hơn 5 giờ, rồi chợp mắt một lát, rồi cũng chưa ăn sáng mà chạy thẳng qua nhà tìm cô, kết quả cô lại không có ở nhà, cậu lại lái xe hơn một tiếng mới tới được đây, bụng cũng đánh trống từ lâu!

Vậy mà con nhóc kia còn không chịu cho cậu ăn, rồi còn tận tình gắp cho tên chết tiệt giữa đường nhảy ra!

Cậu cả Diệp cậu với cô có quan hệ gì?!

Có phải cô đã quên rồi không?!

Con nhóc thúi thiếu đánh này!

Suốt cả bữa lẩu, cậu cả Diệp coi như không ăn gì cả, vì tức đến no bụng rồi!

Nhưng cậu còn phải làm một tên bám đuôi đạt chuẩn, không ngừng lấy lòng cô, nhưng cả quá trình Trần Tuyên đều lạnh mặt, chỉ có nhìn sang Tả Nguyên, thì mới giống như bình thường!

“Tuyên Tử, còn giận anh sao?” Cậu cả Diệp cách một cái bàn toàn là những cây tròn vo, nhìn sang Trần Tuyên ở phía đối diện cầm vòi sen tưới nước mà nói.

Cả một bàn sen đá hồng trứng bỗng lộ ra màu pho mát, nó vẫn thường bị người ta gọi bậy là “Trứng đồ chơi tình yêu”!

“Em muốn giữa bằng lái của anh, được, anh cho em! Sau này anh có lái xe sẽ đi tìm em! Đừng ngó lơ anh chứ! Không phải đã hứa sẽ làm anh em suốt đời suốt kiếp sao?!” Cậu cả Diệp lấy chiếc ví nhỏ đựng bằng lái ra, để qua chỗ cô mà nói.

Tuyên Tử liền không chút khách sáo mà quay vòi sen về phía cậu!

“Trần Tuyên!” Cậu tức giận hét to, chạy nhanh đi!

Nhưng áo sơ mi vẫn dính không ít nước!

“Ai muốn làm anh em với loại đàn ông tồi như anh chứ?! Diệp Nhất Mộc! Anh cút đi xa một chút cho em! Sau này chuyện của anh, em không nhúng tay vào! Anh cũng đừng đến tìm em nữa! Em nhìn thấy anh là thấy ghê tởm!”

Cô hung tợn mà nói.

Từ sáng sớm cô đã nghe bạn học nói rồi, chị gái của bạn học chính là bạn học của Lạc Nhi đó, tối hôm qua bọn họ đã ở trong khách sạn Bốn Mùa ngoài đường vành đai số năm!

Cậu thật ô uế!

Cô giám sát cậu hết mười năm, cuối cùng cậu vẫn bị ô uế!

Ghê tởm?!

Vậy mà con nhóc này lại nói cậu ghê tởm?!

Chời đ*!

“Trần Tuyên, anh của em còn thuần khiết hơn nước cất! Sao lại ghê tởm được?!” Cậu cả Diệp tức giận mà nói.

Trần Tuyên nhìn sang, ánh mắt phức tạp, ý anh là, tối hôm qua anh không bạch bạch bạch với người đẹp kia?

Sao có thể được?!

Cô nhìn cậu một cái, rồi tiếp tục cúi đầu làm việc, không để tâm đến cậu!

Tả Nguyên nằm nghỉ ngơi trên ghế bên cạnh, nghe thấy bọn nói chuyện liền mở mắt ra, ánh mắt dừng lại trên người Trần Tuyên vẫn đang nghiêm túc giúp việc kia.

Con bé này, lớn sớm thật!

Cậu cả Diệp ở cùng cô đến tận 5 giờ chiều, Trần Tuyên chuẩn bị ra về, vừa ra khỏi nhà kính, cô liền nhìn thấy chàng trai quyến rũ đứng bên chiếc xe thể thao, còn mở cửa ghế phó lái cho cô.

Cô làm lơ đi, cậu cả Diệp vội vàng ngăn đó cô.

“Tuyên Tử, anh tiễn em!” Bạn học Tả Nguyên mới vừa tắm rửa, thay bộ quần áo keo kiệt, bước từ trong nhà kính ra, cất tiếng nói.

Không thể không nói, người làm công mà lên đồ, thì trông giống hệt với mấy tên ăn chơi trác táng!

Chiếc Ferrari trắng ở cách đó không xa chớp đèn, Trần Tuyên đi cùng anh ta đến chỗ xe, “Đây không phải xe của ông chủ anh sao? Anh lái xe người ta không tốt lắm nhỉ? Bị bắt được phải làm sao đây?!”

“Vì em, anh em bí hoá quá liều thôi? Thế nào? Trượng nghĩa không?!” Tả Nguyên cất tiếng, vừa nói vừa mở cửa ghế phó lái cho cô!

Vậy mà cô lại chịu ngồi xe của tên nhóc thúi đó?!

“Trần Tuyên! Em đừng có mà cãi lời?! Em có tin anh gọi về mách cô Chu hay không?!” Cậu thật sự không trấn được bà cô này, chỉ đành lôi cô Chu ra mà thôi!

Bình Luận (0)
Comment