Tiêu Đề: Diệp Nhất Mộc! Tôi với anh không quen nhau!
Rõ ràng từ đầu đến chân anh ta toàn là ưu điểm cơ mà?!
Đồng chí Đỗ Quân hoàn hồn lại mới nhận ra, Lục Tiểu Vũ nào có đang khen anh ta, rõ ràng là đang chửi anh ta!
Anh ta tức giận trừng mắt nhìn Lục Tiểu Vũ đã trưởng thành rồi, dáng người cao gầy, tóc cột đuôi ngựa!
Cô nhóc 18 tuổi, so với mẹ cô năm đó đúng là đúc ra từ một khuôn!
Mà năm đó lúc anh ta mới gặp gỡ đại ca Kiều Kiều, cô cũng là một cô nhóc mới 18 tuổi.
“Các con thích là tốt rồi! Sau này xe của hai anh em các con, cứ để ông cậu bao trọn gói!”. Đồng chí Đỗ Quân hào phóng nói. Mấy năm nay, xe của cha mẹ bọn nhỏ cũng đều do anh ta bao trọn gói.
Lục Tiểu Vũ nói không sai, anh ta biết chọn xe cho người khác nhất!
“Ông cậu, ông tặng cho họ xe gì đó, họ cũng đã có bằng lái đâu!”. Cậu cả Diệp đi từ bên cạnh sang nói một cách sâu xa, trông vô cùng đắc ý, vô cùng gợi đòn!
“Tiểu Mộc Đầu, cậu thiếu đánh đúng không?! Có tin chỉ cần một tháng là chị đây lấy được bằng lái không?!”. Lục Tiểu Vũ đứng bên cạnh chiếc xe màu đỏ, trong lòng ôm cô nhỏ của mình, nói với Tiểu Mộc Đầu.
Tiểu Bạch Thái chẳng biết lúc nào đã xuất hiện sau lưng cậu cả Diệp, quyết đoán đánh cậu giúp tư lệnh Diệp!
Trần Tiểu Quả từ nhà ông ngoại tới nhìn thấy Diệp móng heo bị Tiểu Bạch Thái quật ngã xuống đất thì hả hê tức giận mắng trong lòng: Đáng đời!
“Ôi, Tiểu Quả Tử tới rồi!”. Cậu cả Diệp bò từ dưới đất dậy, sau đó nhìn thấy thiếu nữ dịu dàng ít nói ở cách đó không xa với mái tóc dài, trên người mặc một cái áo sơ mi vạt chéo không bâu màu trắng, bên dưới mặc một cái váy dài màu xanh lam – Trần Tiểu Quả, cậu nhiệt tình bước tới nghênh đón.
Kể từ sau lần đó, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô!
Trần Tiểu Quả có khuôn mặt thờ ơ, xem cậu như không khí, trực tiếp đi về phía nhà họ Lục.
Cậu cả Diệp cắn răng, vội vàng chắn trước mặt cô: “Tiểu Quả Tử, sao không để ý đến anh?”
“Ồ, thì ra là anh cả Diệp à, hôm nay em không đeo lens, không thấy rõ!”. Trần Tiểu Quả thản nhiên liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó mỉm cười, nói.
Cậu cả Diệp: “…”. Em không nhìn thấy rõ, lẽ nào thính giác cũng có vấn đề à?!
Nhóc con thúi rõ ràng không muốn để ý đến cậu!
Còn cậu hết lần này đến lần khác bị ngó lơ mà vẫn muốn lôi kéo quan hệ với cô, như khi còn bé vậy, giống anh em ruột, thật tốt!
Gần đây cô nhóc này sắp trở thành tâm bệnh của cậu rồi!
“Anh cả Diệp, anh còn chuyện gì nữa không?”. Trần Tiểu Quả thu lại nụ cười, ngửa mặt lên, cau mày nói, chỉ thiếu điều nói “chó khôn không cản đường” thôi đó!
“Tiểu Quả thúi, anh em không có chuyện gì thì không thể nói chuyện với em một chút sao, có phải không?”. Cậu cả Diệp tức giận nói, đưa tay lên bóp gò má cô.
Trần Tiểu Quả quả thật bị cậu chọc giận, đưa tay hất mạnh tay cậu ra: “Cút đi! Đừng động tay động chân! Diệp Nhất Mộc! Tôi với anh không quen nhau!”
Ngày đó cô đã hạ quyết tâm rồi, sau này tuyệt đối sẽ không có dính dáng đến bất cứ điều gì với cậu nữa, nhất là không thể giống như trước đây nữa!
Cậu đúng là tên cặn bã, biết rõ cô thích cậu, cậu lại không thể đáp lại cô, còn trêu chọc cô!
Cái gì mà anh trai với em gái, cô làm sao có thể xem cậu là anh trai được nữa đây?!
Cậu cả Diệp bị cô quát mà ngây ngẩn cả người, còn Trần Tiểu Quả đã nhanh chóng đi vào nhà họ Lục, bỏ lại một mình cậu buồn bực.
Lúc này, Lạc Nhi gọi điện thoại tới, hỏi buổi tối tổ chức tiệc mừng cho hai anh em Lục Tiểu Cổn ở đâu, cậu cả Diệp nghĩ quan hệ giữa hai người vẫn chưa chính thức xác định, không tiện giới thiệu Lạc Nhi trước mặt người thân bạn bè, nên không nói cho cô ta biết địa điểm, mà bảo cô ta tự đi chơi đi.
Lễ chào mừng tuổi 18 của Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ, nhà họ Lục cũng không làm rùm beng lên, chỉ định mời người nhà và bạn bè thân thiết đến ăn chung một bữa cơm, ngay cả mấy bà cô, cô dì chú bác nhà họ Diệp cũng không mời, nhưng mà bọn họ đều gửi lì xì đến cho hai đứa nhỏ.
“Tiểu Cổn, cô em của con đâu rồi? Sao không thấy cô bé tới?”. Bà Đỗ nhìn về phía cháu trai cưng của mình, đưa một bao lì xì đỏ thật dày, ôn hòa mà cười hỏi.