Tiêu Đề: Truyền thống đạo đức tốt đẹp của nhà họ Lục.
Bà Đỗ nói là “cô em”, nhưng thật ra đã biết từ sớm rồi, cô gái tên Lâm Dương đó là bạn gái nhỏ của cháu trai cưng của bà!
“Bà nội, nếu con đưa cô ấy tới, tiền lì xì, lễ gặp mặt gì gì đó, bà đã chuẩn bị xong chưa?!”. Lục Tiểu Cổn nhìn về phía bà Đỗ ở ghế salon đối diện, cất giọng nói.
Lục Tiểu Cổn vừa nói xong, tất cả trưởng bối trong phòng đều thầm suy nghĩ xem tiền mặt trên người mình còn lại bao nhiêu, sợ là không đủ!
Bà Đỗ sửng sốt một chút, sau đó mới thở hổn hển nhìn về phía Diệp Kiều: “Kiều Kiều, con nhìn xem, đây chính là đàn ông nhà họ Lục! Ai cũng hướng về vợ hết! Chưa đính hôn đâu, thế mà đã há mồm ra đòi lì xì giúp vợ rồi! Y chang cái đức hạnh của cha nó năm đó!”
Diệp Kiều cũng cười, quay đầu liếc Lục Bắc Kiêu bên cạnh, tay vỗ về trên mu bàn tay anh!
“Mẹ! Chúng ta làm mẹ chồng, đều phải chịu thiệt! Một thù trả một thù!”. Cô cười nói, ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng rất vui vẻ!
Co cũng biết, trong lòng bà Đỗ cũng rất vui!
“Bà nội, lẽ nào cái này không phải là truyền thống đạo đức tốt đẹp của nhà họ Lục chúng ta sao?”. Lục Tiểu Cổn lại một khi lên tiếng là ai nấy đều phải kinh ngạc, cậu nói đến mức bà Đỗ không còn gì để nói, không ngừng gật đầu!
“Tiểu Cổn, mau đi đón Dương Dương đến!! Ngày hôm nay sao có thể thiếu con bé được?!”. Diệp Kiều nói với Lục Tiểu Cổn.
Mẹ chồng nhà họ Lục cũng đều thật lòng che chở con dâu!
Chẳng qua Diệp Kiều đã quên mất, cô còn có một kiếp trước vật vả đau đớn.
“Đi đi đi đi, ông tổ con, cô nhóc đến đây, bà có thể bớt tiền lì xì của nó chắc?!”. Bà Đỗ cũng thúc giục cậu.
Lục Tiểu Cổn giơ cổ tay lên, sau khi liếc nhìn thời gian thì đứng lên, lễ phép chào hỏi mọi người rồi đến nhà họ Khương đón cô đâu nhỏ!
Cậu đi rồi, mọi người đều cảm thán thời gian trôi nhanh thật, đảo mắt một cái, Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ đều trưởng thành rồi!
…
Để đề phòng ông Khương phát hiện ra cô đang yêu, Lâm Dương đã ra khỏi nhà trước, đang chờ Lục Tiểu Cổn ở trong góc.
Nhìn thấy cậu đến từ đằng xa, cô trốn sau cây tùng, khi cậu sắp đến, cô nghịch ngợm đột nhiên ló đầu ra dọa cậu!
Kết của, chân mày của ngài Cổn chưa từng nhíu lấy một cái, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào đại mỹ nữ trước mắt!
“Anh không thể phối hợp một chút được sao, giả vợ bị dọa tái mặt mày không được sao?! Không hài hước chút nào hết!”. Lâm Dương khinh bỉ cậu.
Đang giữa mùa hè, ngày hôm nay cô cố ý sửa soạn một phen, mặc váy, bên trên là áo sơ mi không tay màu lam, bên dưới là váy lụa mỏng cùng màu, mang thêm một đôi giày da mũi nhọn để trần mu bàn chân màu lam, không cao không thấp, khoảng 5cm, thiết kế hào nhoáng.
Mái tóc dài được cột lên, phần tóc mái được tết thành vòng tròn, lộ ra cái trán sáng bóng, cùng với một khuôn mặt tuyệt đẹp. Trong tay cô xách theo một cái túi xách xinh xắn.
Cậu tới gần cô hai bước, cô vội vàng lùi về sau, sắp đụng vào tường rồi!
Thời tiết nóng bức, toàn thân cậu dường như cũng tỏa ra hơi thở nóng hầm hập, ngón tay nắm lấy cằm cô: “Một người đẹp như vậy đột nhiên nhảy ra dọa anh, anh sẽ chỉ cảm thấy người đẹp đang muốn dụ dỗ anh, sao có thể bị dọa đến mức tái mặt tái mày được?”.
Cậu rũ mắt nhìn cô, sâu xa nói, ánh mắt hừng hực.
“Em, em có muốn dụ dỗ anh đâu!”. Lâm Dương lắp bắp phản bác.
Cậu híp mắt, nhìn cô chằm chằm, khóe miệng mấp máy nhưng đang nhẫn nhịn. Ngón tay cậu nhẹ nhàng lướt một cái lên môi cô, sau đó hạ tay xuống, nắm chặt tay cô!
“Bạn gái nhỏ đã chuẩn bị quà gì cho lễ trưởng thành của bạn trai rồi?”. Cậu vừa đi vừa hỏi.
Sau cây tùng ở cách đó không xa, Khương Dao Dao lén lén lút lút, trừng mắt nhìn bóng lưng của họ bằng ánh mắt ghen tị, sau khi nhìn xuống giày Lâm Dương, cô ta đắc ý nhếch môi.