Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 163 - Chương 163:

Chương 163:

Lớp tự học buổi tối của lớp mười hai muộn hơn những với các lớp khác. Lần nào Diệp Kiều cũng là người cuối cùng, chờ sau khi tắt đèn mới về cho nên lúc cô về nhà trên đường đã không còn học sinh nào nữa.

Đêm nay không thấy tên nhóc Lục Bắc Trì kia, bình thường cậu ta đều đi cùng với cô, lấy cái tên đẹp: "Giúp lão đại bảo vệ cô!"

Cô muốn cậu ta bảo vệ?

Đùa à!

Vì tiết kiệm thời gian nên bình thường cô đều đi ngõ nhỏ, xuyên qua con đường nhỏ, chếch đối diện chính là đại viện quân đội.

Xa xa, qua ánh đèn mờ ảo trên bức tường trong ngõ, có thể nhìn thấy một vài bóng người cùng ánh sáng đỏ rực từ tàn thuốc cách phía đối diện không xa. Diệp Kiều có dự cảm không lành, quay người.

Con gái ngoan không đánh nhau với chó!

"Mỹ nữ! Đừng đi vội chứ!" Giọng nói ngữ khí lưu manh, nghe xong cũng không phải loại người lương thiện.

Diệp Kiều giả bộ như giả bộ như không nghe thấy tiếp tục đi lên phía trước.

"Đừng để cô ta chạy!" Lại một giọng nói vang lên, lúc này từ góc rẽ trước mặt Diệp Kiều lại xuất hiện hai người, bọn họ chặn cô lại!

Dưới ánh đèn lờ mờ chỉ thấy mấy lưu manh đầu trọc, trên mặt nở nụ cười đểu nhìn về phía cô.

"Các anh muốn làm gì?" Hai tay Diệp Kiều ôm ngực, lạnh lùng nói.

"Mấy anh trai, con nhóc này trông được phết đấy! Cái khuôn mặt đẹp hơn diễn viên Hồng Kông nhiều!" Tên lưu manh đi đầu híp mắt đánh giá Diệp Kiều.

Anh ta đã duỗi bàn tay móng heo về phía Diệp Kiều, Diệp Kiều nhếch miệng cười lạnh, bàn tay móng heo không đụng được vào cô, cổ tay bị cô nắm được, cô siết chặt tay.

"A a a a... Đau... Đau!" Tên lưu manh bị đau kêu lên.

"Sợ đau thì con mẹ nó cút nhanh lên!" Diệp Kiều hung dữ nói, một tay hất cái móng heo ra, sức lực rất lớn, tên lưu manh kia bị hất vào tường rên rỉ đau đớn!

"Mẹ nó! Thằng Nhị Lưu, mày có tác dụng không thế?! Không phải chỉ là một con nhóc thôi sao!" Một tên khác tiến lên mỉa mai, nói xong hắn nhìn dâm đãng thèm muốn sắc đẹp của Diệp Kiều.

Con nhóc này xinh thật đấy!

"Chúng mày đang làm gì vậy?! Mau buông cô ấy ra!" Lúc này một giọng nói "Anh hùng cứu mỹ nhân" vang lên.

Giọng nói kia có hóa thành tro cô cũng nhận ra!

Chính là tên khốn Thẩm Hi Xuyên đã trốn tránh cô nhiều ngày!

Lúc này Diệp Kiều đã hiểu những người này là do Thẩm Hi Xuyên tìm đến! Vẫn còn tưởng cô là Diệp Kiều của kiếp trước sao?!

"Chúng mày nhanh buông cô ấy ra cho tao! Biết ông đây là ai không?!" dáng vẻ Thẩm Hi Xuyên kiêu ngạo. Theo Diệp Kiều, diễn xuất này muốn vụng về là có bấy nhiêu, có một mình cậu ta đến có thể diễn thật một chút có được không? Cậu ta cũng không phải là đối thủ của Lục Bắc Trì!"

"Thằng nhóc này là ai? Con mẹ nó đừng xen vào việc của người khác!"

"Ông là Thẩm Hi Xuyên ở đại viện hải quân!"

"Lão đại, thằng này rất kinh, chúng ta nhanh đi thôi!" Mấy tên lưu manh phối hợp với Thẩm Hi Xuyên diễn kịch.

Diệp Kiều cảm thấy bọn họ đang sỉ nhục trí thông minh của cô!

"Động vào người con gái của tao còn muốn chạy? Nào dễ dàng như vậy chứ?!" Thẩm Hi Xuyên nói rồi lao vào phía trước.

Cậu ta lấy một chọi sáu!

Đối thủ phản công một cách tượng trưng, cậu ta chịu không ít nắm đấm, Diệp Kiều không nhúc nhích nhìn Thẩm Hi Xuyên bị đánh!

Nhất định là trong lòng dàng bảo mấy tên lưu manh này ra tay nhẹ thôi?

"Lão đại, chúng ta đi nhanh đi! Cớm đến sẽ phiền phức lắm!:

"Các anh em! Rút lui đi! Đêm nay mẹ nó thực sự không may!" Tên côn đồ cầm đầu cất giọng nói, bọn họ đi về phía Diệp Kiều.

"Muốn đi sao? Đã hỏi tôi chưa?!" Diệp Kiều bỏ balo xuống đất, cản trước mặt bọn họ, cười lạnh nói.

"Kiều Kiều! Cậu nhanh tránh đi, cẩn thận trúng đòn!" Thẩm Hi Xuyên ngã dưới đất, vội vàng nói.

Bình Luận (0)
Comment