Tiêu Đề: Bọn họ đều mất tích rồi!
Khoan nói đến việc đại viện quân đội canh phòng nghiêm ngặt, một con ruồi cũng không bay vào được. Tuy cái đám nhỏ đầu gấu như bọn họ lúc còn bé thường xuyên leo tường ra khỏi đại viện, nhưng đó là do cảnh vệ mắt nhắm mắt mở dung túng cho.
Chỉ nói đến bối cảnh của bọn họ thôi, đừng nói là thành phố J mà phóng tầm mắt ra cả nước, có ai dám trói bọn họ?!
“Mẹ kiếp, trừ khi là người mình!”. Tiểu Mộc Đầu suy nghĩ một chút, sau đó thô lỗ hét lên.
Câu này của cậu giống như suy nghĩ của Lục Tiểu Cổn và Tiểu Bạch Thái, lúc này, Lục Tiểu Vũ cũng hiểu là có ý gì.
Dám bắt bọn họ lại mà thần không biết quỷ không hay, nhất định là trâu bò rồi, nếu không thì là chuyện tốt do ông già của bọn họ làm nên rồi!
“Chết tiệt! Cậu cả Diệp tôi còn chưa quyết định lăn lộn trong quân đội đâu!”. Tiểu Mộc Đầu tức giận nói, ngồi xuống tảng đá lớn phía sau, hai chân bị trói, không thể nào khống chế được trọng tâm, mông bị té phát đau!
“Không đúng, nếu thật sự muốn mấy người chúng ta huấn luyện đột kích thì bọn họ bắt Lục Tiểu Vũ đến làm gì?! Phế vật không cải tạo được đâu!”. Tiểu Mộc Đầu lại nói.
“Diệp Nhất Mộc! Mụ nội cậu! Nói giống như cậu không phải là phế vật ấy nhỉ!”. Trong khu rừng đen thui, Lục Tiểu Vũ phản bác.
“Mấy người nói nhỏ chút! Đây là rừng sâu núi thẳm, không chừng có động vật hoang dã gì đó xuất hiện đấy!”. Lục Tiểu Cổn thấp giọng quát.
Động vật hoang dã?
Lục Tiểu Vũ lại càng hoảng sợ, nhích người về phía Tiểu Bạch Thái.
“Tiểu Vũ là do cản súng giúp tôi!”. Tiểu Bạch Thái nghiêm túc nói, cũng dịch người sang bên cạnh Lục Tiểu Vũ, trong lòng vừa cảm động vừa uất ức, cậu không cần cô cản súng cho cậu đâu.
Lục Tiểu Vũ cũng nhớ lại lúc đó mình không chút nghĩ ngợi mà hất cậu ra.
“Chẳng qua là bọn họ muốn bắt cậu trước thôi!”. Cô phản bác, ý là bất kể có giúp cậu cản súng hay không, cô cũng sẽ bị bắt.
“Lục Tiểu Vũ, cậu khỏi giả vờ đi! Chắc chắn là cái đồ củi mục cậu cũng bị đánh ngất, thuận tiện đem cậu tới luôn! Là thuận tiện, hiểu chưa?”. Tiểu Mộc Đầu lại chọc cô.
Bị một tên phế vật mắng là củi mục, Lục Tiểu Vũ hận hai tay hai chân mình vẫn đang bị trói, nếu không thì cô đã đánh chết Diệp Nhất Mộc rồi!
“Mấy người ngồi đó làm gì?! Nghĩ cách tháo dây ra đi!”. Ngài Cổn vẫn đang tận sức tận lực cởi dây, lên tiếng nói.
“Cậu cởi được thì ba đứa chúng tôi sợ không cởi được chắc?”. Cậu cả Diệp thông minh nói, định ngồi mát ăn bát vàng.
Lục Tiểu Cổn: “…”. Mày chờ đó cho ông!
…
Diệp Kiều biết được hai đứa con mất tích là nhờ Bờm Sư Tử Tiện Tiện.
Anh ta vừa từ nước ngoài về, không thể tham dự sinh nhật của Lục Tiểu Vũ, vừa xuống máy bay đã liên lạc với cô, nhưng gọi thế nào cũng không được, vì thế nên đã gọi cho Diệp Kiều.
Diệp Kiều gọi đến đại diện, dì bảo mẫu nhà lão thủ trưởng nghe điện thoại, nói tối hôm qua hai đứa nhỏ không về.
Ban đầu cô còn tưởng rằng hai anh em mới trường thành không cầm lòng được mà đi “bắt nạt” đối tượng của mình, sau khi suy nghĩ một chút, cô cảm thấy đây không phải là chuyện mà hai anh em họ có thể làm ra, tuy nói từ nhỏ chúng đã vô phép vô thiên, nhưng sau khi lớn lên vẫn biết cái gì là đường dây cao thế không chạm vào được.
Ngay sau đó, cô nhận được điện thoại của Hoa Nhụy, nói Tiểu Mộc Đầu cũng không thấy đâu!
“Thằng cháu lớn đa tình của tôi hay là lại đi kiếm bạn gái rồi!?”. Diệp Kiều vừa nói đùa với Hoa Nhụy trong điện thoại, vừa tìm số của Lâm Dương trong điện thoại.
Nghe Diệp Kiều nói vậy, quý bà Hoa Nhụy tức giận đến mức không muốn tìm thằng con củ cải lăng nhăng của mình nữa!
Thật là lo lắng tương lai nó sẽ độc thân quá!
Sau khi gọi điện thoại cho Lâm Dương, Diệp Kiều xác định Lục Tiểu Cổn không đi cùng cô ấy, Lâm Dương cũng đang tìm cậu, để tránh cô bé lo lắng, Diệp Kiều nói Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ có lẽ đang ở tứ hợp viện, lúc nào tìm được sẽ nói cho cô ấy biết, bảo cô ấy đừng lo lắng.
Sau khi cúp điện thoại, cô lập tức sai người đi tìm bọn họ.