Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1632 - Chương 1632:

Chương 1632:

Tiêu Đề: Anh là ma quỷ sao?!

Trong rừng sâu núi thẳm rậm rạp, táng lá cổ thụ che trời, bên cạnh tảng đá lớn, cậu cả Diệp mặc áo sơ mi trắng đưa lưng về phía tảng đá, ngồi xổm, mài sợi dây trên cổ tay!

Lục Tiểu Cổn là người cởi dây ra đầu tiên, sau đó cậu cũng cởi cho Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái, nhưng mà nhất quyết không cởi cho cậu cả Diệp, ba người họ đều đi cả rồi, chỉ còn lại có một mình cậu ta ở lại đây, không thể không “tay làm hàm nhai”!

“Lục Tiểu Cổn! Mụ nội cậu!”. Cậu vừa cọ vừa tức giận mắng, trong lòng cũng rất sốt ruột.

Rừng sâu núi thẳm, không chừng lại lòi ra dã thú gì đó, cậu cả Diệp cậu sẽ thành điểm tâm mất!

Trong lúc cậu đang cố gắng mài lên tảng đá thì ngước mắt lên một cái, lập tức trợn trừng: “Mẹ kiếp!”

Đối diện tảng đá là một con rắn hổ mang diêm dúa lòe loẹt, đang thè cái lưỡi rắn về phía cậu!

Trong tích tắc, cậu toát mồ hôi, thấy con rắn hổ mang diêm dúa đang uốn éo người định xuống khỏi tảng đá, bò về phía cậu, cậu cả Diệp cắ răng, hai cánh tay gắng sức, gào lên một tiếng, sợi dây đã bị cậu mài mòn một nửa cuối cùng cũng đứt ra, ngay sau đó, cậu lập tức khom người cởi sợi dây trên chân.

Con rắn ra đang bò về phía cậu không nhanh không chậm, thè cái lưỡi đỏ ngầu, dáng vẻ thèm thuồng, như thể cậu là mỹ vị gì đó vậy!

Lần đầu tiên trong đời, Diệp Nhất Mộc bị dọa đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!

Cho dù biết “lão đại” đứng sau chuyện bắt bọn họ là người trong quân đội, không thể nào nghi ngờ được nữa, có thể cha cậu cũng tham gia vào đó, nhưng trong khu rừng sâu thẳm này, bị rắn hổ mang cắn, lỡ không kịp tiêm huyết thanh thì cậu sẽ thật sự ngỏm củ tỏi mất!

Cậu không muốn chết đâu!

Khoảnh khắc sợi dây cởi ra, cậu đã thấy con rắn hổ mang đến bên chân cậu: “Cút con mẹ mày đi!”

Diệp Nhất Mộc rống lên một tiếng, đưa chân đá một cái!

Mà cú đá này vừa vặn trúng đầu con rắn, nó bay ra ngoài, đập lên đại thụ đối diện, rơi xuống.

Tục ngữ nói, đánh rắn đánh dập đầu, cậu cả Diệp lo lắng con rắn này vẫn còn chưa chết nên đã tìm một cục đá sắc bén, đập “phập phập” vào tim nó!

Sau khi đánh chết con rắn độc, cậu lấy một nhành cây vừa mang đi vừa tìm ba kẻ kia.

“Ngày đầu tiên đi chơi mà không có điện thoại di động, buồn quá…”. Lục Tiểu Vũ mặc áo sơ mi đỏ, buộc tóc đuôi ngựa, ngồi chồm hổm dưới đất, hai tay chống cằm, nhìn khu rừng rậm rạp, chán chường nói.

Điện thoại di động, móc khóa, thậm chí là cả đồng hồ đeo tay của bọn họ đều bị tịch thu cả rồi, lại bị ném vào khu rừng rậm nguyên thủy này, tiếp theo phải sống cuộc sống nguyên thủy à?!

Lục Tiểu Cổn thậm chí còn đang đánh lửa!

Tiểu Bạch Thái leo lên được một cây cam rừng, hái một quả cam ném cho cô.

Lục Tiểu Vũ bụng đói kêu vang, lột một múi cam vừa chín tới, cắn một miếng, nhất thời mặt mày nhăn nhúm lại: “Cam này chua quá!”

“Lấp dạ dày trước đã!! Cũng không có gì có thể ăn cả!”. Tiểu Bạch Thái cất giọng nói, sau đó lột một múi cho Lục Tiểu Cổn.

Ngài Cổn không nhận, vẫn đang đánh lửa, có lửa rồi thì tóm vài con chim gì gì đó, ít nhất có thể ăn thịt!

Với bàn tay thon dài, lòng bàn tay cậu không ngừng xoay một thanh gỗ nhỏ, liên tục chuyển động trên một khúc gỗ.

Bây giờ cậu vô cùng muốn biết rằng quyển sổ tay Lâm Dương tặng cho cậu đang ở đâu, nếu mất, cho dù “lão đại” đứng sau chuyện này là Lục đại ma vương thì cậu cũng không tha cho đâu!

Đúng lúc này, có thứ gì đó đập lên đầu cậu, cậu nghiêng đầu né tránh, động tác trên tay vẫn không ngừng, cậu thấy là một con rắn chết, ngay sau đó thì thấy tiện nhân Diệp Nhất Mộc huýt sáo đi tới!

Thanh gỗ trong tay cậu rốt cuộc cũng bốc khói!

“Theo tôi thấy thì chúng ta cứ yên vị ngồi mà đợi thôi, không ăn không uống gì cả, tôi cũng không tin là khi chúng ta sắp chết đói rồi mà mấy ông già kia vẫn cam lòng để chúng ta chịu tội ở đây! Bọn họ có cam lòng thì cô tôi, mẹ tôi cũng đau lòng cho tôi!”. Cậu cả Diệp cất giọng nói.

Cậu chán cái nơi quỷ quái này muốn chết rồi, không được chơi điện thoại di động gì cả!

Vừa dứt lời, cậu đã nhặt được một quả cam dại, lột ra!

“Diệp đê tiện, không phải cậu định ngồi đợi thôi sao?! Ăn cái rắm à!”. Lục Tiểu Vũ đứng lên, ghét bỏ nói.

Diệp đê tiện: “…”. Cái chuyện không ăn không uống này, nói thì dễ, mà làm thì quá khó!

Bên kia, lửa đã cháy, ngài Cổn không ngừng cho lá khô còn ẩm ướt nhặt được vào đống lửa, đồng thời tận dụng mấy thanh gỗ làm mồi lửa.

“Tôi quan sát rồi, một tên lính gác cũng không thấy, tôi thấy, bọn họ là muốn chúng ta ra ngoài bằng bản lĩnh! Các cậu tuyệt đối đừng nghĩ bọn họ quá nhân từ! Mấy ông già đó, ác lắm!”. Tiểu Cải Thìa ngồi trên tàng cây, cất giọng nói.

“Tiểu Bạch Thái, cậu cứ khoác lác đi, lính gác mà có thể bị thằng nhóc cậu phát hiện ra thì còn gì là lính gác nữa?!”. Cậu cả Diệp cãi lại, vừa dứt lời, Lục Tiểu Vũ đã ném một quả cam về phía cậu!

Dám xem thường Tiểu Bạch Thái này!

Bên kia, ngài Cổn định nướng rắn ăn, khiến Lục Tiểu Vũ và Tiểu Mộc Đầu đều chán ghét, liên tục nói trên người rắn có ký sinh trùng vi khuẩn gì gì đó, hơn nữa còn là rắn độc!

Nhưng khi nhìn thấy cậu và Tiểu Bạch Thái ăn ngon lành thì họ cũng thèm thuồng…

Ba ngày không thấy cậu, hoàn toàn bặt vô âm tín, Lâm Dường hoảng hốt không biết làm thế nào, nếu Lục Tiểu Cổn có việc ra ngoài, không thể nào không nói với cô, điện thoại di động lại luôn tắt máy như vậy được!

Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi!

Cô chỉ có thể đi tìm Diệp Kiều.

Trong ba ngày nay, người của Diệp Kiều cũng tìm bọn họ khắp nơi, điều khiến Diệp Kiều nảy sinh nghi ngờ là, người của cô thế mà cũng không tìm được mấy người Lục Tiểu Cổn!

Trong một đêm, bốn đứa nhỏ mất tích một cách ly kì!

Diệp Kiều dẫn theo Lâm Dương, quyết đoán tìm tới doanh trại.

Căn cứ Huyết Lang.

Diệp Kiều mạnh mẽ đẩy cửa phòng làm việc của đại đội trưởng Lục ra, sải bước đi vào, giày đạp lên mặt đất phát ra tiếng lộc cộc.

Người đàn ông mặc quân trang, trong tay kẹp điếu thuốc lá đang đứng trước cửa sổ, bỗng xoay người lại.

“Lục Bắc Kiêu! Anh ném Tiểu Cổn Tiểu Vũ ở đâu rồi?!”. Diệp Kiều nói, chợt đập lên bàn làm việc của anh với vẻ mặt tức giận!

Thủ trưởng Lục nhìn bà Lục với mái tóc xoăn đang tức giận, mày hơi nhíu lại, anh còn chưa lên tiếng thì cô đã nói tiếp.

“Lục Bắc Kiêu! Đừng nói anh không biết chuyện này, trừ anh với lão Thái ra, không ai có thể làm được chuyện này cả! Đây chính là món quả trưởng thành anh tặng cho bọn nó!”. Diệp Kiều lại nói, trừng mắt nhìn người đàn ông thối tha khiến cô lo lắng ba ngày đang đứng ở cửa sổ!

Anh là ma quỷ sao?!

Anh chẳng phải là ma quỷ!

Lục đại ma vương không phải chỉ để gọi cho vui đâu!

“Anh quăng chúng nó ở đâu rồi?! Đưa ba thằng nhóc đi thì cũng cho qua, còn đưa cả Tiểu Vũ đi luôn là sao?! Con nhóc rõ ràng trước đó đã nói với em là không đi làm lính nữa, định đi đóng phim rồi!”

“Đưa Tiểu Vũ đi cũng là chuyện ngoài ý muốn thôi, lát anh sẽ bảo bọn họ trả con bé lại!”. Đại đội trưởng Lục rốt cuộc cũng mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc.

“Tình hình của chúng nó, thứ cho anh không thể trả lời, về mặt nổi, chúng nó là ra nước ngoài du lịch, ghi chép xuất cảnh đã làm xong cho bọn nó rồi. Người bên ngoài có hỏi thì em cứ nói như vậy, còn ngày về thật sự thì…nếu chúng nó có thể chống chọi đến cùng thì có lẽ khoảng nửa năm!”. Anh rốt cuộc cũng nói, dập tắt tàn thuốc trong gạt tàn.

Diệp Kiều nắm quả đấm, khẽ cắn môi: “Anh không có ý định cho chúng nó nhập ngũ theo con đường chính quy à!”.

Nghe anh tự thuật, có vẻ như bồi dưỡng bọn nhỏ như một đội quân bí mật, thật thần bí!

“Không gạt được em…Bà Lục anh minh!”. Anh đi về phía cô, cười nói.

“Bây giờ chúng nó đang ở căn cứ nào?!”. Diệp Kiều trợn trắng mắt, vẫn rất tức giận!

Bình Luận (0)
Comment