Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1634 - Chương 1634:

Chương 1634:

Tiêu Đề: Cậu quên rồi sao?

Nét mặt của Tiểu Bạch Thái rất nghiêm túc.

Lục Tiểu Vũ: “…”. Cái người mà cô nên tránh ra xa nhất, không phải là cậu sao?!

Cô vô thức bởi về phía anh ruột Lục Tiểu Cổn của mình.

Ngài Cổn để trần cơ thể, nằm ngửa trong nước, nhắm mắt nghỉ ngơi. Khuôn mặt màu đồng với đường nét rõ ràng đang tắm nắng một cách hưởng thụ, cậu không nói lời nào, đến mắt cũng không mở…

“Tiểu Bạch Thái! Cậu xong rồi!! Người Lục Tiểu Vũ trên tránh xa nhất là cái đồ cầm thú cậu đó!? Tôi với ngài Cổn là ai của nó nào? Một người là anh họ, một người là anh ruột! Lục Tiểu Vũ, trong lòng thằng nhóc này có mưu đồ này!”. Tiểu Mộc Đầu ló đầu lên khỏi mặt nước, phần tóc mái quanh năm tạo hình như đầu máy bay, bây giờ rũ xuống toàn bộ, cậu vuốt tóc mái lên, hét lớn.

Tiểu Bạch Thái: “…”. Cậu có nghĩ như vậy đâu?!

Chỉ đơn thuần là không muốn sự riêng tư của cô bị hai kẻ đó nhìn thấy thôi!

“Diệp Nhất Mộc, cậu chua ngoa thật đấy! Ông đây là người đàn ông của cô ấy!”. Tiểu Bạch Thái xám mặt lại, lớn tiếng nói.

Nói xong cậu bơi về phía Lục Tiểu Vũ, Lục Tiểu Vũ lại càng áp sát anh mình, phòng Tiểu Bạch Thái như phòng sói!

“Còn đàn ông cơ! Lông cậu còn chưa đủ dài đâu! Tiểu Bạch Thái, cậu vẫn còn là vị thành niên đấy! Không thấy Tiểu Vũ người ta đề phòng cậu sao!”. Tiểu Mộc Đầu tiếp tục chọc Tiểu Bạch Thái.

“Tiểu Bạch Thái! Chúng ta đi!”. Lục Tiểu Vũ bị cái miệng đê tiện của Tiểu Mộc Đầu khơi dậy ham muốn che chở của mình, lớn tiếng nói.

Tiểu Mộc Đầu: “…”.

Tiểu Bạch Thái cũng hơi sửng sốt, ngay sau đó bơi ếch về phía tư lệnh Vũ của cậu!

“Hai đứa mày dám làm ra chuyện gì quá quắt, ông đây sẽ tố cáo bọn mày!”. Tiểu Mộc Đầu chua xót nói.

Cậu từ chối ăn cơm chó!

Bầu trời xanh biếc, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, vách đá cao thẳng đứng, dòng suối trong vắt thấy tận đáy, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy đá cuội và mấy con cá bơi qua bơi lại dưới lòng suối…

Dưới nước, chiếc áo sơ mi màu đỏ của Lục Tiểu Vũ tản ra như cán hoa, thật quyến rũ…

Thiếu niên ở đối diện cô nhìn cô mà không hề chớp mắt.

“Không được nhìn tôi!”. Thiếu nữ khí phách ra lệnh, khuôn mặt ửng đỏ.

Tay cô lục lọi ở dưới nước, cởi chiếc quần legging màu đen ra, quần nổi lên mặt nước, có thể nhìn thấy rõ ràng đôi chân thon dài ngọc ngà ở dưới nước…

“Xấu hổ cái gì, cũng có phải chưa từng thấy đâu!”. Cậu cầm lấy quần cô, mạnh mẽ giặt chà ở trong nước, vừa trầm giọng nói, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt.

Lúc đó, Lục Tiểu Vũ đưa lưng về phía cậu, cởi áo sơ mi ra, lộ ra áo dây đen bên trong: “Cậu nhìn thấy lúc nào?!”. Cô hung dữ nói.

“Lúc còn bé chúng ta đều tắm cùng nhau mà, cậu quên rồi à?”. Ánh mắt cậu nhìn lên bờ vai trắng nõn mê người của cô, thản nhiên cười nói.

Lục Tiểu Vũ xoay người lại, hắt nước lên người cậu!

“Lúc còn bé có thể giống như bây giờ sao?!”. Cô sẵng giọng.

“Đúng là không giống…!”. Ánh mắt thiếu niên sáng quắc, cho dù cách mặt nước nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn ngực trắng nõn chói mắt của cô, cảnh xuân bên dưới cổ áo áo dây màu đen…

Hầu kết cậu run rẩy, ánh mắt càng tối hơn, cho dù đang ở trong nước thì cậu vẫn cảm thấy toàn thân nóng như lửa đốt!

Cô đẹp thật…

Đẹp đến mức khiến mắt cậu không dời đi được…

Lục Tiểu Vũ không nghe ra ý của cậu, cô lặn xuống ước, giống như một mỹ nhân ngư, vui sướng bơi lội…

“Tư lệnh Vũ, bên cậu có con rắn!”. Thấy cô bơi, cậu lớn tiếng nói, ánh mắt thoáng hiện một sự ranh mãnh!

“A a a a…”

Lục Tiểu Vũ nghe nói có rắn thì sợ hồn bay phách tán, lập tức xoay người lại, bơi về phía cậu, thậm chí còn không kịp liếc mắt nhìn vào nước.

Tiểu Bạch Thái tiến tới ôm cô vào lòng!

Mỹ nhân ôm cậu thật chặt, nhìn ra sau với vẻ mặt hoảng sợ: “Rắn gì? Có độc không? Chúng ta nhanh lên bờ đi!!”

Bình Luận (0)
Comment