Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1635 - Chương 1635:

Chương 1635:

Tiêu Đề: Cậu bị Lạc Nhi đá thì còn nghe được!

Thái Dư Bạch nở nụ cười, trầm giọng nói: “Là một con rắn mỹ nữ! Độc tính vô cùng mạnh!”

Nói xong, tay cậu giữ sau gáy cô, xoay cô lại, Lục Tiểu Vũ bị dọa đến mức hồn bay phách tán ôm chặt cậu, vừa xoay đầu lại, hơi thở nóng bỏng của phái nam đã đập thẳng vào mặt.

Cậu cúi đầu, chóp mũi kề lên chóp mũi cô, ngay sau đó, hai cánh môi nóng bỏng gợi cảm hôn lên môi cô!

Thằng nhóc chết tiệt này, lừa cô!

Lục Tiểu Vũ bị hôn muộn màng suy nghĩ, hơi thở thuộc về cậu đã nuốt chửng cô, tay cô ôm chặt lưng cậu, móng tay đâm sâu vào bắp thịt cậu, sâu trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng kháng nghị.

Cậu hôn cô một cách bất chấp, không chịu thả ra chút nào, cứ làm càn mà đảo lộn, cắn mút!

“Mẹ kiếp!”. Một giọng nói sát phong cảnh vang lên.

Tiểu Mộc Đầu lội tới, vừa mới vòng qua một tảng đá lớn đã thấy Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái đang ôm hôn nhau trong nước, cậu ta tức giận hét toáng lên!

Đôi uyên ương nào đó thả nhau ra, Lục Tiểu Vũ tức giận dùng chân đá lên bụng Tiểu Bạch Thái ở dưới nước: “Thái Dư Bạch! Cậu lừa tôi!”

Tiểu Bạch Thái cười đắc ý, nghĩ thầm, nếu không lừa cậu thì cậu sẽ sợ hãi đến mức nép vào người tôi như chú chim nhỏ, ôm lấy tôi, bị tôi gặm chắc?!

“Má nó, ông đây phải nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này về thành phố J tìm Lạc Nhi thôi, Lạc Nhi bây giờ chắc là nhớ tôi muốn chết rồi!”. Cậu cả Diệp bị thồn một tô cơm chó căm giận nói.

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cậu lại nhớ đến nụ hôn đầu của mình…

Nụ hôn đầu của cậu, thế mà lại mơ mơ hồ hồ dành cho Trần Tiểu Quả mất!

Không biết con nhóc đó bây giờ có còn giận cậu không!

“Cậu bị Lạc Nhi đá thì còn nghe được!”. Lục Tiểu Vũ hắt một chậu nước lạnh, cô tránh Tiểu Bạch Thái rất xa, không ngừng trợn trắng mắt với cậu, Tiểu Bạch Thái đã lên bờ, toàn thân chỉ mặc mỗi cái quần lót góc bẹt màu đen.

Vai rộng, eo hẹp, chân dài, dáng người tam giác ngược hoàn mỹ, làn da màu lúa mạch, cơ bắp rắn rỏi…

Lục Tiểu Vũ thấy đỏ mặt tim đập, vội vã quay lưng đi.

Trần Tiểu Quả đi ra từ hành lang, chỉ thấy Lạc Nhi đeo kính râm bước từ trên xe xuống, xe vẫn chưa tắt máy.

Cô ta tìm cô làm gì?!

Lẽ nào, cô ta biết ngày đó Diệp cặn bã hôn cô rồi nên đến đây mắng cô?

Trần Tiểu Quả đề phòng, trong lòng càng oán trách tên khốn Diệp Nhất Mộc kia, anh ta thật sự không phải đàn ông!

“Trần Tiểu Quả, em nói chị nghe, Diệp Nhất Mộc anh ấy rốt cuộc đi đâu?! Anh ấy nói là đi du lịch, vì sao chị gọi điện thoại nhưng đều tắt máy?”. Lạc Nhi lấy kính râm xuống, nhìn Trần Tiểu Quả, cúi người xuống, vẻ mặt khẩn thiết.

Trần Tiểu Quả sững sờ, không phải cô ta đến mắng mình.

Anh ta đi du lịch?

“Chị, chị lầm rồi, đó là bạn trai của chị, chị chạy tới hỏi một con nhóc như tôi làm gì? Tôi nào biết anh ta đang ở đâu, tôi với anh ta không quen”. Trần Tiểu Quả nói với tốc độ rất nhanh rất lưu loát, mặt không đổi sắc.

Lạc Nhi nhíu mày: “Em thật sự không biết anh ấy đi đâu?!”

Trần Tiểu Quả lắc đầu.

Cô đã chặn cậu từ lâu rồi, cũng không bao giờ chủ động liên lạc với cậu, đương nhiên không biết hướng đi của cậu, cô cũng không quan tâm!

“Diệp Nhất Mộc mất tích bốn năm ngày rồi!”. Lạc Nhi lại nói: “Ngay cả Lục Tiểu Vũ, cậu Lục cũng không liên lạc được! Bọn họ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì ở nước T chứ!? Tiểu Quả, em mau hỏi mẹ anh ấy đi, em tương đối thân quen với dì ấy mà!”

Tuy trên danh nghĩa cô ta là bạn gái của cậu cả Diệp, nhưng cũng chỉ nói như vậy trước mặt bạn bè thôi, người nhà của cậu cũng không biết cô ta.

Lúc này Trần Tiểu Quả mới tin là Diệp cặn bã dường như “mất tích” thật rồi.

“Chờ tôi có tin tức thì sẽ nói cho chị biết!”. Cô thản nhiên nói.

Lạc Nhi vội vàng add wechat của cô.

Trần Tiểu Quả vừa lên lầu đã mở chặn cậu cả Diệp, lướt vòng bạn bè của cậu, cậu đăng một trạng thái định vị, nhưng mà ngay cả bản đồ cũng không có, với tính tình cợt nhả kia thế mà lại không có lấy một tấm hình sellfi!

Bình Luận (0)
Comment