Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1638 - Chương 1638:

Chương 1638:

Tiêu Đề: Tôi hắt lên khuôn mặt này của cô có được không?

Lâm Dương cố nhẫn nhịn không hất Khương Dao Dao ra, bởi vì trên tay cô đang bưng một ly nước sôi nóng hổi, nếu hắt vào cô ta thì cái kẻ tâm lý vặn vẹo này nói không chừng sẽ vu cáo cho cô!

Ánh mắt của cô tràn ngập khinh bỉ trừng mắt nhìn Khương Dao Dao – cái kẻ rõ ràng có thể yên lành làm người nhưng hết lần này đến lần khác, càng ngày càng biến thái.

Ánh mắt đó lại khiến Khương Dao Dao có vài phần sợ hãi, nhưng nó càng kích thích cô ta hơn!

Cô ta dựa vào đâu mà sợ một cô bé mồ côi như Lâm Dương chứ?!

“Khương Dao Dao! Thỏ nóng nảy còn có thể cắn người đấy, có phải cô cảm thấy Lâm Dương tôi là trái hồng mềm, để mặc cô bắt nạt không?! Cô buông ra cho tôi!”. Khương Dao Dao đang định mở miệng thì đã bị Lâm Dương giành trước.

Mặc dù nhỏ hơn Khương Dao Dao một tuổi, nhưng cô cao hơn Khương Dao Dao mấy cm, cô nhìn xuống Khương Dao Dao với khí thế mạnh mẽ.

Khương Dao Dao vẫn còn nắm chặt cánh tay cô, nhất quyết không buông ra, ngược lại càng tóm chặt hơn: “Cô chính là trái hồng mềm, dễ bắt nạt, Lâm Dương, chỉ cần tôi đẩy cô, nước trong ly của cô có lẽ sẽ hắt lên người tôi, đến lúc đó, tôi nói là cô cố ý hắt lên người tôi, xem cô rửa sạch sự trong sạch của mình thế nào!”

Quả nhiên, tâm lý biến thái của Khương Dao Dao đã bị cô nắm chắc rồi!

“Được thôi! Khương Dao Dao, đây vừa vặn là nước sôi 100 độ, tôi hắt lên khuôn mặt này của cô có được không? Dù sao tôi cũng muốn nhìn xem, cảm giác cô bị hủy dung, để lại sẹo thoải mái, hay là vu cáo tôi thoải mái hơn!”. Lâm Dương không hoảng sợ, ngược lại còn nhếch môi cười, trừng mắt nhìn Khương Dao Dao mà nói.

Cô đang đánh đòn tâm lý.

Khương Dao Dao rất thích chưng diện, năm 12 tuổi đã biết trang điểm, bây giờ trên Douyin cũng xem như nửa nổi tiếng, cô ta có thể nào không để ý đến khuôn mặt này sao?!

Bị Lâm Dương đe dọa như thế, Khương Dao Dao sợ đến mức suýt chút nữa buông cô ta, nhưng mà chỉ thoáng qua rồi lập tức tóm chặt cô.

“Cô không dám hắt lên mặt tôi đâu!”. Cô ta kích động nói.

Lâm Dương cười nhạt: “Nếu dù thế nào cũng bị cô vu cáo, tôi cần gì phải để cô sống tốt?!”. Nói xong, cô giả vờ định hắt, Khương Dao Dao sợ đến mức vội vã tránh ra.

Lâm Dương vững vàng bưng cái ly trong tay, chỉ vẩy ra vài giọt nước lên tay mình, có hơi nóng, cô đẩy cửa phỏng ra và lập tức đi vào.

Khương Dao Dao tức giận đến mức giậm chân tại chỗ.

“Lâm Dương! Cô chờ đó! Giữa chúng ta, sớm muộn gì cũng có kết thúc!”. Khương Dao Dao nghiến răng nói với cánh cửa.

Kết thúc?

Lâm Dương cười nhạt, tốt nhất là kết thúc bằng phương thức này, rằng sau khi cô lên đại học thì ở lại ký túc xá trường, cuối tuần, nghỉ đông hay nghỉ hè đều không trở lại, cách xa cái loại rác rưởi Khương Dao Dao này ra!

Ngọn núi đổ xuống cơn mưa lớn, bốn người trú mưa trong hang động.

Lục Tiểu Vũ cởi giày lính, ngồi lên tảng đá, Tiểu Bạch Thái đang chuẩn bị giúp cô dùng cành trúc mảnh làm vỡ vết rộp máu ở lòng bàn chân cô.

“Nếu đau thì cắn tôi!”. Tiểu Bạch Thái duỗi cánh tay ra trước mặt cô, cho cô cắn.

“Ôi chộ ôi! Show cái gì, chỉ là mấy cái nốt phồng rộp thôi, cũng đâu phải Lục Tiểu Vũ sinh con! Đến mức đó sao?”. Tiểu Mộc Đầu ở bên cạnh chua ngoa nói.

“Anh đây vậy đó, thế nào?! Trên người cô ấy chỉ cần bị muỗi cắn một cái thôi, anh đây cũng đau lòng!”. Tiểu Bạch Thái nhìn Tiểu Mộc Đầu, khí phách nói, không hề giấu diếm chút nào.

Lục Tiểu Cổn ngồi trên tảng đá phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, tự động ngăn cách với ba kẻ lắm lời pha trò hơn ngày thường này.

“A…!”. Sau khi bọng máu phồng đau bị đâm thủng, một cơn đau thấu tim xộc tới, Lục Tiểu Vũ ngửa đầu trợn mắt há hốc mồm.

“Đau lắm à?”. Tiểu Bạch Thái nhìn bàn chân vốn dĩ mềm mại của cô sắp bị mài hỏng rồi, cậu đau lòng hỏi.

Đây cũng không phải là trò chơi gia đình khi còn bé, đây là rừng rậm nguyên sinh thực thụ, trong mấy ngày nay, trên người mỗi người đều có một chút vết thương nhỏ.

“Làm ra vẻ!”. Tiểu Mộc Đầu thật sự không chịu nổi bọn họ, tức giận đứng dậy, cậu cũng không quên phát cơm chó: “Lúc này, chắc chắn Lạc Nhi đã nhớ tôi muốn chết rồi!”

Lục Tiểu Vũ cười nhạt: “Không chừng đang cắm sừng lên đầu cậu đấy!”.

Bình Luận (0)
Comment