Tiêu Đề: Sợ bóng sợ gió một phen!
Vẻ mặt của cậu cả Diệp rất tự tin, Lạc Nhi nhớ cậu còn không kịp đây, làm sao có thể cắm sừng cậu được, Lục Tiểu Vũ cố ý kích thích cậu, cậu sẽ không mắc lừa!
“Diệp Nhất Mộc, tôi nói này, cậu thật sự để ý đến Lạc Nhi kia à?”. Lục Tiểu Vũ hiếm khi nghiêm túc nói.
“Anh đây đối với ai mà không nghiêm túc?! Anh nói với các em này, sao lại cảm thấy anh lăng nhăng? Anh như cha anh vậy đó, chưa gặp được người có thể giống như mẹ anh, một người khiến cho ông ấy quyết một lòng yêu có biết không?! Hơn nữa, đã là thời đại nào rồi? Còn để ý cái gì mà “yêu một người đến chết”?! Không yêu thì làm sao mà biết ai thích hợp?!”. Cậu cả Diệp rất bực bội nói.
Vừa mới xoay người lại, lập tức nhìn thấy ngài Cổn đang ngồi bình thản, lại nhớ tới chuyện bị cậu túm áo dạy dỗ chiều hôm đó!
Cậu không khỏi nghĩ đến nụ hôn đáng nguyền rủa đó với Trần Tiểu Quả!
Cậu cả Diệp cảm thán trong lòng: “Thật là nghiệp chướng!”
…
“Lão Lục, cậu thật sự để bốn tên tân binh này dùng dây thừng xuống vách núi sao?! Chúng nó không có bất cứ biện pháp phòng vệ nào cả!”
Trong phòng họp, ba ông chú già đang hút thuốc, đại tá Diệp nhìn hình ảnh hiện tại trên màn hình, nói với Lục Bắc Kiêu đang bình thản hút thuốc.
Trên màn hình, thiếu nam thiếu nữ mặc đồ rằn ri bên vách đá, đang chuẩn bị xuống vách đá.
Vách đá thẳng đứng không có độ dốc!
Nếu muốn ra khỏi rừng thì phải xuống vách núi này, đi bộ qua thung lũng và qua đỉnh núi cuối cùng.
Một quân nhân thâm niên như anh ta nhìn cũng sợ hết hồn hết vía!
“Đồng chí Diệp Thành, đồng chí thật sự cho rằng tôi chỉ cho chúng ra ngoài rèn luyện chút thôi sao? Đây là cuộc tuyển chọn đặc biệt của lính đặc chủng! Chứ không phải là trại hè!”. Đại tá Lục mở miệng nói.
Anh nói thật, cuộc tuyển chọn đặc biệt của lính đặc chủng, nếu không gan dạ, sáng suốt và thực lực thì làm sao có thể đảm nhiệm được những nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao trong tương lai được?!
Đồng chí lão Thái ở bên cạnh khẽ gật đầu, biểu thị đồng ý.
“Thế Tiểu Vũ thì sao?! Cậu lập tức gửi một tin nhắn cho chúng, bảo Tiểu Vũ đợi lệnh tại chỗ, không nên để con bé xuống vách đá!”. Đồng chí Diệp Thành đập bàn nói.
“Đây là hình ảnh từ vệ sinh, trong chốc lát không thể liên lạc được với chúng”. Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, ánh mắt nhìn lên màn hình.
Người đầu tiên muốn xuống vách đá là Tiểu Bạch Thái, trên tay cậu đeo bao tay quân sự màu đen lộ ngón tay, hai tay ôm chặt cơ thể, một đầu sợi dây buông thõng xuống vách núi, đầu còn lại cột lên thân cây to, đồng thời, ba người khác cũng nắm chặt sợi dây.
“Thái Dư Bạch! Cậu phải an lành cho tôi, hiểu chưa?!”. Lục Tiểu Vũ mặc đồ rằn ri bước tới, ngửa đầu nhìn cậu, trầm giọng ra lệnh.
Tiểu Bạch Thái đứng bên vách đá, nhếch miệng lên, ngay sau đó, cậu chào một cái theo tiêu chuẩn quân đội một cách đẹp trai với cô: “Rõ! Tư lệnh Vũ!”
Lục Tiểu Vũ hiếm khi nở nụ cười: “Thằng nhóc thúi! Cho dù bầu trời có sập xuống, cũng phải nắm chặt sợi dây cho tôi! Biết chưa?!”. Ngay sau đó, cô lại ra lệnh cho cậu.
Tiểu Bạch Thái cười gật đầu, biết cô đang lo lắng cho mình, nhưng cậu có niềm tin tuyệt đối vào bản thân, ngược lại cậu vô cùng lo lắng cho cô…Hai tay cậu nắm chặt sợi dây, dùng lực cánh tay chống đỡ, hai chân lập tức dẫm lên vách đá sau khi rơi xuống!
Mười phút sau…
“Lục Tiểu Vũ! Đến phiên cậu!”. Sợi dây đang không ngưng lay động, là tín hiệu cho Tiểu Bạch Thái phát ra, biểu thị cậu đã xuống đến đáy vách núi rồi!
Lục Tiểu Vũ đeo găng tay màu đen lộ ngón tay vào, nắm thả để khởi động.
“Lục Tiểu Vũ, em nên ngoan ngoãn chờ cứu viện đi! Anh đây nói thật lòng đấy!”. Tiểu Mộc Đầu nhìn cô, vô cùng nghiêm túc nói, sợ cô gặp chuyện không may.
Tuy suốt ngày gặp nhau là đấu võ mồm, nhưng mà tình cảm giữa bọn họ vẫn vững vàng như bàn đá vậy!
Lục Tiểu Vũ chưa nói gì đã túm lấy sợi dây, tự tin nói: “Tiểu Mộc Đầu, chị chờ em ở phía dưới!”
Lục Tiểu Cổn nắm sợi dây thật chặt, lúc nhìn thấy biểu cảm anh hùng trên mặt Lục Tiểu Vũ, cậu ngây ngốc, sau đó lại nảy sinh tình cảm trìu mến của một người anh trai đối với một người em gái.
Con nhóc này từ nhỏ đến lớn đều “thâu nhân bất thâu khí”*!
(*) Dù yếu kém cũng phải dốc hết toàn lực, không thể để bị người khác coi thường.
Lúc nào cũng dũng cảm can đảm như vậy!
Dưới đáy vực, Tiểu Bạch Thái luôn ngửa đầu nhìn Lục Tiểu Vũ đu theo sợi dây hạ xuống từng chút một, trái tim cậu vẫn treo trên cổ họng…
“Vừa mới mưa xong! Vách đá trơn trượt! Cậu dẫm mạnh một chút!”. Cậu hét lên.
Lục Tiểu Vũ đội mũ rằn ri, mang giày lính màu đen, giẫm lên vách đá, tay đeo bao tay màu đen nắm thật chặt sợi dây, mỗi lần hạ xuống đều dùng hết lực cánh tay và lực chân!
Cô cắn chặt răng, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, hai mắt vẫn nhìn lên trên chứ không nhìn xuống, nếu nhìn xuống, cô rất lo mình sẽ sợ!
Lúc đó, cách màn hình điện tử, ba người cha già cũng đều nắm chặt tay.
Lục Tiểu Vũ cũng không nằm trong nhóm khảo sát của bọn họ, cô bị bắt đi chỉ vì ngoài ý muốn, lúc đó nếu không bắt cô đi thì chuyện cô bị bắn trúng thuốc mê rất có thể sẽ vỡ lỡ ra, vỡ lỡ ra rồi thì còn bảo mật thế nào được nữa?!
“Tiểu Vũ!”. Đúng lúc này, Diệp Thành kích động la lên.
Lục Bắc Kiêu và thủ trưởng Thái cũng đồng thời đứng lên: “Tiểu Vũ!”
Trong màn hình, lúc đạp lên vách đá, chân Lục Tiểu Vũ rơi vào khoảng không, tay cũng buông lỏng sợi dây ra, cơ thể của cô nhanh chóng tụt xuống phía dưới!
Ba người cha già nín thở!
Trên vách đá, trái tim Lục Tiểu Cổn đập mạnh, cậu nhất thời dự cảm được Lục Tiểu Vũ đã xảy ra chuyện, lập tức chạy vội tới bên vách đá.
Lúc này, sợi dây lại căng trở lại!
Trên vách đá, một tay Lục Tiểu Vũ tóm chặt lấy sợi dây, con dao quân đội trong tay phải vừa mới cứu cô một mạng đang rơi “leng keng” xuống đất! Tay kia của cô cũng nhanh chóng bắt lấy sợi dây, cắn chặt răng, trọng lượng toàn thân đều dồn vào lực cánh tay.
Tiểu Bạch Thái dưới đáy vực đã sớm mất hồn mất vía, sau khi nhìn thấy cô nắm được sợi dây, đôi chân cậu như nhũn ra, trực tiếp quỳ trên đất, hai viền mắt đỏ lên!
Vừa rồi, ngay vừa rồi, cậu trơ mắt nhìn cô đạp hụt, thân thể rơi xuống, lại trong chớp mắt, cô dùng dao găm đâm vào vách đá, tay khác nắm sợi dây, làm ra một chuyện mà đối với cô mà nói là gần như không thể nào làm được!
“Lục Tiểu Vũ!”. Tiểu Mộc Đầu đứng trên vách đá nhìn xuống, giọng điệu lúc gào thét còn xen lẫn cả tiếng nức nở.
“Tôi không chết!”. Giọng nói của Lục Tiểu Vũ quanh quẩn trong khe núi, hai tay cô nắm chặt sợi dây.
Chính cô cũng sợ ngây người.
Nếu không phải khoảnh khắc đó nhớ rằng mình có con dao quân đội duy nhất dắt bên hông, nhanh chóng rút ra găm vào vách đá, làm giảm tốc độ rơi xuống để tay kia của cô có thể bắt được sợi dây, thì cô đã sớm tan xương nát thịt rồi!
“Con nhóc Tiểu Vũ này, sao mà làm được vậy?!”. Diệp Thành rốt cuộc cũng tìm lại được hồn vía, kích động hỏi.
“Con nhóc này, thời khắc nguy cấp cũng có đầu óc phết! Phản ứng khẩn cấp này không thua một tên lính đặc chủng đâu!”. Thủ trưởng Thái thở phào nói.
Lục đại ma vương bên cạnh chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, không còn gì để nói.
Đó là con gái ruột của anh!
Lúc này, anh không khỏi nhớ lại những gì Tiểu Thất đã nói, chị của cậu kiếp trước là “bậc cân quắc không thua đấng mày râu”, là một nữ quân nhân nắm quyền chỉ huy!
Lục Tiểu Vũ hạ từng chút từng chút xuống đáy vực, Tiểu Bạch Thái đã bước về phía cô, hai chân cô còn chưa chạm đất là eo đã bị cậu ôm chặt lấy rồi!