Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1640 - Chương 1640:

Chương 1640:

Tiêu Đề: May mà cậu không sao…may quá!

Lục Tiểu Vũ cảm giác mình không bị ngã chết mà rất có thể sẽ bị Tiểu Bạch Thái ghì chặt đến chết!

Thằng nhóc thúi này ôm chặt cô từ đằng sau, sức lực phải nói là như thể muốn nhập cả người cô vào người cậu, hai hợp thành một với cậu luôn vậy!

“Tiểu Bạch Thái, cậu buông ra một chút, tôi sắp không thở nổi rồi…ưm…”. Cậu vừa thả lỏng ra một chút, cô cảm thấy hô hấp không còn khó khăn nữa, kết quả, môi đã bị bịt kín!

Lục Tiểu Vũ: “…”. Thằng nhóc thúi này muốn ăn đầu lưỡi của cô à!

Cậu hôn cô, nụ hôn điên cuồng trước nay chưa từng có!

Lúc buông ra, hai người đều thở hồng hộc, hai trái tim dính vào nhau, đập như sấm.

“Có bị thương không?”. Tiểu Bạch Thái quan sát cô, trầm giọng hỏi.

Lục Tiểu Vũ lắc đầu, lòng bàn tay hơi tê dại, những chỗ khác thì vẫn ổn, cô mở lòng bàn tay ra mới phát hiện, bao tay màu đen đã bị mài hỏng rồi!

Tiểu Bạch Thái thấy cô không bị thương thì lại ấn cô vào lồng ngực mình lần nữa, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, cậu bé to xác cắn chặt răng, ngửa đầu nhìn trời, cậu nói: “May mà cậu không sao…may quá!”

Giọng cậu khàn khàn, thậm chí hơi run rẩy, bị hai chữ cuối cùng của cậu kiềm chế lại.

May mà cô không sao, nếu không…cậu khó có thể tưởng tượng được, sau này cậu làm sao mà sống nổi!

Cậu đối với cô, không biết rõ là thích lúc nào, chỉ biết rằng, kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cậu đã cảm thấy cậu và cô sẽ ở bên nhau cả đời, mãi mãi không rời xa nhau.

Khi còn bé không hiểu tình yêu là gì, cứ cảm giác mình nên theo cô.

Lúc lớn lên mới hiểu, bọn họ không phải anh em, cũng không phải chị em, mà không có quan hệ máu mủ, đến khi trưởng thành, biết mỗi người đều phải cưới gả, lúc đó cậu đã nghĩ, vậy thì được thôi, cậu có thể cưới cô!

Cưới cô là bọn họ có thể ở bên nhau cả đời không chia lìa rồi.

Vì thế năm 12 tuổi, cậu tặng nhẫn cho cô…

Lúc Tiểu Mộc Đầu xuống dưới, cậu chụp lấy Lục Tiểu Vũ, hai tay xoa mạnh lên gò má cô: “Lục Tiểu Vũ, em là con nhóc xấu xa! Có phải cảm thấy anh em không đủ thương em nên cố ý hù dọa ông đây không?!”

Cậu hung hăng xoa má Lục Tiểu Vũ, Lục Tiểu Vũ tức giận đá cậu: “Diệp Nhất Mộc! Cậu là cái bíp gì?! Bà cô đây muốn cậu đau lòng chắc?!”

Tiểu Mộc Đầu cũng không giận, cười ấn cô vào lòng, vừa rồi cậu sợ đến mức mất hồn mất vía!

Mấy phút sau, Lục Tiểu Cổn cũng xuống, mặt cậu không chút biểu cảm nhìn Lục Tiểu Vũ, một chữ cũng không nói.

Lục Tiểu Vũ cho rằng thằng anh ruột mà giống như không phải ruột của mình, lần này ít nhất sẽ tới ôm cô một cái, kết quả là không có gì cả.

Nhưng mà, cậu đột nhiên gào rống trong không trung như nổi điên: “Đồng chí Lục Bắc Kiêu! Đồng chí lập tức đưa Lục Tiểu Vũ về cho tôi!”

Cậu vừa rống vừa không ngừng dùng nắm tay và cánh tay làm mã morse, gửi tin cho Lục đại ma vương, bởi vì cậu biết, chắc chắn anh đang chú ý đến bọn họ mỗi giây mỗi phút, nhưng không nhất định sẽ nghe thấy tiếng của bọn họ.

Hai nhà Lục Diệp cũng không có gen sinh đôi, Lục Tiểu Vũ là do cậu gắng sức đưa tới, khiến cho cả năm người nhà bọn họ được đoàn tụ ở kiếp này. Cậu đưa cô em gái này tới là để cô được hưởng phúc, chứ không phải chịu cực hình.

Cách màn hình lớn, đồng chí Lục Bắc Kiêu tinh tường nhìn thấy tình báo con trai gửi đến cho anh: “Để con bé về nhà!”.

Lục Tiểu Cổn gửi tiếng Anh.

Hai vị quân nhân bên cạnh cũng phiên dịch ra.

“Thằng nhóc thúi, rốt cuộc cũng thương em gái! Lục Bắc Kiêu! Chuyện ngày hôm nay, cậu có tin tôi với em gái tôi, để cậu quỳ điều khiển từ xa không?!”. Đồng chí Diệp Thành nói với anh.

Lục đại ma vương dùng ánh mắt ngang ngược trả lời: “Cậu dám?!”

Để bà Lục biết chuyện này, cô sẽ sợ mất!

Bình Luận (0)
Comment