Tiêu Đề: Luôn phải có người đi về phía trước với gánh nặng trên vai!
Trải qua chuyện ở vách núi, Lục Tiểu Vũ cảm giác mình được ba anh đẹp trai bảo vệ như bảo vật quốc gia!
Tiểu Bạch Thái đương nhiên không cần phải nói, càng cưng chiều cô hơn trước kia, miệng của Tiểu Mộc Đầu cũng không ti tiện nữa, ngay cả Lục Tiểu Cổn – kẻ lúc bé qua sông còn muốn cõng cô – cũng thỉnh thoảng quan tâm mà liếc nhìn cô một cái!
“Tôi đoán ra khỏi ngọn núi này là chúng ta chắc chắn sẽ được tự do, nếu không thì…sao Lục đại ma vương không đón Tiểu Vũ đi đi?”. Thấy rốt cuộc cũng ra khỏi rừng sâu núi thẳm rồi, Tiểu Mộc Đầu phân tích.
“Nói nghe cũng có lý lắm!”. Tiểu Bạch Thái tiếp lời.
“Chỉ cần anh đây được tự do, cho dù bảo anh đi bộ về thành phố, anh cũng sẵn lòng! Không đúng, anh đây hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở, sao có thể đi bộ về được chứ?!”. Tiểu Mộc Đầu lại nói.
“Tiểu Mộc Đầu, cậu nên ngắm nghía lại trong gương xem bây giờ mình đã thành bộ dạng gì rồi đi!!”. Lục Tiểu Vũ nhìn cái đầu bù xù như cái ổ gà của Tiểu Mộc Đầu, dội cho cậu một chậu nước lạnh.
“Đầu máy bay thành đầu ổ gà rồi!”. Tiểu Bạch Thái cười nói.
Cậu cả Diệp vuốt mái tóc rối tung của mình một cái, khẽ cắn môi: “Đm, ông đây không muốn làm lính đâu!”
Cậu oán hận nói.
Ý chí làm lình của Diệp Nhất Mộc từ nhỏ đến lớn đều không mạnh bằng Lục Tiểu Vũ, cậu quá thích chơi.
Nhưng đàn ông nhà họ Diệp đều phải làm lính, hòa nhập tốt hay không tốt lại là vấn đề khác, ít nhất phải tốn hai năm nghĩa vụ quân sự!
Mặt trời xuống núi, cuối cùng bọn họ cũng thấy được dải đất bằng phẳng, đất bằng đối với bốn người họ mà nói là như tuấn mã gặp phải thảo nguyên vậy.
Diệp Nhất Mộc dẫn đầu chạy về phía “thảo nguyên”, Tiểu Bạch Thái đi theo Lục Tiểu Vũ, Lục Tiểu Cổn đi cuối cùng.
“Mẹ kiếp!”. Tiểu Mộc Đầu đang chạy thì bỗng nhiên có cái gì đó chạy ra từ bụi cỏ, dọa cậu sợ chết khiếp!
Cái thứ đó được bao phủ toàn bộ bằng những mảnh vải ngụy trang, liếc mắt trông không khác gì đống cỏ lớn, nhưng biết di chuyển!
Có bốn đống như vậy!
“Lính gác đó!”. Tiểu Bạch Thái nhận ra được, bốn người ăn mặc như thế là lính gác!
Ngay sau đó, bọn họ lộ mặt và vũ khí, trong lòng ôm súng, mặt bôi lớp ngụy trang, không nhìn rõ mặt.
Họ cũng không nói gì, như tượng điêu khắc vậy.
Một chiếc xe địa hình quân sự mui trần chạy về phía bên này, bụi đất tung bay, trên xe là một sĩ quan đặc chủng đội mũ nồi màu đen, đeo kính râm, cầm còi trên tay.
“Chúc mừng bốn tân binh nhí đã vượt qua cửa ải đầu tiên, tiếp theo, tôi chúc các bạn vượt qua được năm tháng huấn luyện đặc biệt!”
Cậu đại Diệp vốn dĩ cho rằng mình được tự do rồi, bây giờ bỗng ngã rạp xuống đất như bị xe đụng!
Đm! Cậu giả chết còn không được sao?
Vốn tưởng rằng ra khỏi ngọn núi lớn là tự do rồi, ai ngờ, một hang ổ của thổ phỉ đang chờ bọn họ!
Lục Tiểu Cổn dường như đã đoán trước được, tâm trạng cũng không có bất cứ gợn sóng nào.
Tiểu Bạch Thái chỉ quan tâm rằng lúc nào bọn họ mới đưa Lục Tiểu Vũ đi, cậu thật sự không đành lòng nhìn cô chịu khổ được nữa rồi!
Cậu cả Diệp giả chết nghe tiếng động cơ ô tô đã đi xa, một lúc lâu sau mới đứng lấy, chỉ thấy mấy người Lục Tiểu Cổn đã đi xa rồi.
Cậu tức giận nghiến răng, cũng chỉ có thể đuổi theo!
Bốn người, đi khoảng năm dặm đường mới nhìn thấy doanh trại và các phương tiện huấn luyện.
Nghĩ đến chuyện về sau còn phải tiếp nhận năm tháng huấn luyện ở cái nơi quỷ quái này là cậu cả Diệp đã muốn quay đầu bỏ đi.
Lại nghe tiểu đội trưởng tới đón tiếp bọn họ nói: “Muốn ăn thịt không?! Mời vào bên trong!”
Vừa nghe có thịt ăn là cậu cả Diệp lập tức xoay người, chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác!
“Tiền đồ!”. Lục Tiểu Vũ mắng, vừa dứt lời, cô cũng chạy!
Trên bàn đặt một nồi thịt kho tàu to đùng, thịt viên hầm, thịt bò nạm và cơm trắng: bình thường chỉ có trong mơ mới có thể nhìn thấy, chốc lát sau, chúng nó đã bị bốn người họ càn quét sạch sẽ!
Sau khi ăn uống no đủ, bốn người bị gọi đi tắm, Lục Tiểu Vũ được một phòng tắm riêng biệt.
“Chết tiệt! Cậu cả Diệp tôi từ khi nào mà luân lạc đến mức ăn cơm trắng, tắm nước nóng thôi cũng cảm thấy hạnh phúc muốn chết thế này?!”. Cậu vừa kỳ cọ vừa nói, bụi đất bám trên người phải ra từng lớp từng lớp rồi!
Mỗi buồng tắm đều có vách ngăn, chỉ lộ ra nửa người trên, ba người rõ ràng đã gầy đi, cơ bắp cũng không còn rắn chắc như khi trước nữa!
“Cũng không biết mấy cha già có ý gì?! Đến nỗi không đợi được chúng ta hai năm mà đã kéo tới huấn luyện luôn sao?!”. Tiểu Bạch Thái cũng ai oán trong lòng, không phải cậu trách vì mình chịu khổ vất vả, mà là làm liên lụy đến Lục Tiểu Vũ.
“Các cậu chẳng lẽ không biết cái gì gọi là đồng tử quân* à?! Không cho các cậu tham gia quân ngũ từ năm sáu tuổi là đã nhân từ lắm rồi!”. Ngài Cổn trầm giọng nói, cậu ngửa đầu, nước nóng chảy xuôi xuống khuôn mặt tuấn tú của cậu.
(*) Đồng tử quân: trẻ nhỏ tập luyện như quân lính.
Cậu nói là “các cậu”, bản thân cậu không biết nói là vào quân đội từ lúc nào nữa.
Tiểu Mộc Đầu cam chịu thở dài.
Tắm xong, thay quần áo sạch, bốn người có cảm giác giành lấy cuộc sống mới, kích động nhất là cuối cùng bọn họ cũng có thể ngủ một giấc rồi!
Đã mười ngày không được nằm ngủ trên giường, bọn họ được cảm nhận cái gì gọi là hạnh phúc một lần nữa!
Lục Tiểu Vũ nhìn thấy giường tầng là ngã xuống ngay, dựa lưng vào chăn bông mỏng xếp vuông vức như một khuôn đậu phụ.
Tiểu Bạch Thái ngồi xuống bên giường, trực tiếp kéo cô – người đang mặc áo rằn ri tay ngắn – vào lòng.
“Làm gì đó!”. Lục Tiểu Vũ sẵng giọng.
Tiểu Bạch Thái: “Ngủ chung!”
Lục Tiểu Vũ: “…”. Thằng nhóc này ăn gan hùm mật gấu hả! Ở trong quân đội còn muốn ngủ chung với cô!
“Tiểu đội trưởng, tôi có thể gọi điện thoại không?!”. Lục Tiểu Cổn đi tới cửa ký túc xá, hỏi một tiểu đội trưởng.
“Không thể!”. Tiểu đội trưởng nghiêm khắc từ chối.
Lục Tiểu Cổn không nói gì, trở về ký túc xá, bốn chiếc giường tầng, tầng dưới đều bị chiếm hết, cậu cả Diệp chụp cái mũ rằn ri trên mặt đã ngủ ngáy như heo rồi!
Vô tâm vô tư.
Ngài Cổn leo lên giường trên.
Vừa mới nằm xuống, nhắm mắt lại, trong đầu cậu đều là Lâm Dương.
Cậu đột nhiên biến mất, không biết cô có tức giận không? Lo lắng không? Hay là biết cậu đi làm gì không?
Cái cô Khương Dao Dao kia có thể thừa dịp cậu không có ở đó mà bắt nạt cô hay không?!
Cậu cũng dần dần chìm vào giấc ngủ cùng với những câu hỏi này.
Mùa tựu trưởng, cậu cũng không về.
Lâm Dương rảnh rỗi là đến đại học Thanh Hoa, nhằm nhìn thấy được đàn anh Lục của cô trong nhóm tân sinh viên nhập học, kết quả đương nhiên là không có.
Vào lúc này sang năm, cậu sẽ đưa cô đến báo danh chứ?
Anh ấy còn từng nói, anh ấy sẽ chờ mình ở đại học Thanh Hoa.
Lớp 12 cũng đã đi học từ sớm, học kỳ này sẽ không được nhìn thấy hình bóng của cậu, cũng sẽ không có cậu gọi sẵn cơm ở căn tin chờ cô.
Nghĩ đến cậu đang chịu vất vả, trái tim cô cũng thắt lại.
Có đôi khi cô rất ích kỷ mà không muốn cậu làm lính, vất vả không nói, mà còn có khả năng hy sinh, giống như cha mẹ của cô vậy.
Nhưng mà, luôn phải có người đi về phía trước với gánh nặng bảo vệ quê hương tổ quốc trên vai, luôn sẽ có người hi sinh.
Huống gì, lý tưởng của cậu chính là làm một người lính ưu tú nhất!
Cô cũng chỉ có thể mỗi ngày nhớ cậu, chúc phúc cho cậu, và nỗ lực học tập!
Trần Tiểu Quả cũng thi đậu vào trường cấp ba trọng điểm, bắt đầu học quân sự, sau đó cô đã hỏi thăm cha cô, đại khái cũng biết là mấy người họ bị quân đội bí mật đưa đi.
Đây là bí mật quân sự, làm thế hệ sau của quân nhân, cô có tư tưởng giác ngộ, tuyệt đối giữ kín như bưng, Lạc Nhi hỏi bao nhiêu lần cô cũng nhịn không nói.
Cái tên củ cải lớn đào hoa Diệp Nhất Mộc kia, cũng nên chịu khổ đi!
Nhưng cô nghĩ đến việc cậu có thể sẽ bị người ta ngược đãi đến tàn phế là lại không vui nổi, trong lòng hy vọng cậu có thể vượt qua.
Cô cũng thường xuyên giúp cậu theo dõi nhất cử nhất động của Lạc Nhi.