Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1642 - Chương 1642:

Chương 1642:

Tiêu Đề: Sau này có thể muốn làm gì thì làm đối với tư lệnh Vũ nhà tôi rồi!

Mưa to như trút nước, ba thiếu niên ở trần, đầu trọc, dáng người tương đối nhau cùng nâng cao một khúc gỗ tròn đứng thẳng trong vũng bùn sâu đến ngang hông họ, đội mưa, nước mưa xối lên mặt bọn họ, căn bản không mở mắt ra nổi!

Bọn họ bước vào căn cứ huấn luyện này đã bốn tháng rồi!

“Mẹ kiếp! Còn bao lâu nữa?! Cánh tay của ông đây sắp mất cảm giác rồi, không chịu nổi!”. Diệp Nhất Mộc đứng ở giữa ngửa đầu rống to, hai mắt nhắm nghiền, không thể nào mở mắt ra được, mở mắt ra là muốn lau nước mưa trên mặt!

Hai bên trái phải cậu, Lục Chiến Qua khiêng một bên khúc gỗ không nói gì, nhưng vẻ mặt của Thái Dư Bạch thì rất hưng phấn, cơ thể cậu dầm mưa dãi nắng, bị ngược đãi đến mức chắc nịch, màu da thành màu đồng, cười lộ ra hàm răng trắng!

“Mấy anh em! Ngài Bạch ta đây con mẹ nó ngày hôm nay rốt cuộc cũng 18 tuổi rồi!”. Thái Dư Bạch rống to: “Sau này ông đây có thể muốn làm gì thì làm với tư lệnh Vũ nhà tôi rồi!”

Lục Chiến Qua: “…”. Đắc ý khỉ gì, tháng sau Lâm Dương cũng tròn 18 tuổi.

Nghe Thái Dư Bạch nói vậy, Diệp Nhất Mộc càng thêm phiền muộn, nhưng mà cậu vẫn cong môi giễu cợt: “Muốn làm gì thì làm?! Ngài Tiểu Bạch à, có lẽ cậu quên rồi chăng, chị Vũ không có cảm giác với cậu! Theo tôi thấy, trong lòng con bé vẫn chỉ xem cậu là anh em thôi!”

Cậu vừa nói xong, Thái Dư Bạch đã tức giận nghiến răng: “Con mẹ nó cậu chờ đó cho ông! Trong mấy người chúng ta, tương lai chỉ có cậu là người được ăn thịt cuối cùng thôi! Hơn nữa chắc chắc còn phải làm trai tân mấy năm nữa!”

Cậu không tin, Lục Tiểu Vũ thật sự không có cảm giác với cậu, trước đây chẳng qua cô chỉ không muốn nhúng chàm một vị thành niên là cậu mà thôi!

“Khỉ khô! Chờ anh đây về anh đây sẽ làm Lạc Nhi! Cho các cậu khinh thường ông đây này!”. Diệp Nhất Mộc lớn tiếng nói.

Cậu là kẻ lớn tuổi nhất trong số bọn họ, cậu phải là người lái xe tiên phong!

“Kêu gào cái gì đó?! Tăng thêm 30 phút!”. Giọng nói ma quỷ của huấn luyện viên vang lên!

Ba thiếu niên gào rú tập thể: “Mẹ!”

Nhưng mà, nghĩ đến việc còn một tháng cuối cùng nữa là có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi, bọ họ lại bừng bừng nhiệt huyết, tiếp tục cắn răng kiên trì!

“Lục Bắc Kiêu! Em rất nghi ngờ là Tiểu Vũ thật ra căn bản không ở trong đoàn phim, mà bị anh bí mật đưa đi huấn luyện rồi! Bốn tháng nay, em tới năm lần mà chỉ có lần đầu tiên là có nó trong đoàn phim!”. Diệp Kiều ngồi bên ghế phụ, nói với Lục đại ma vương đang lái xe.

Tay cầm tay lái của Lục đại ma vương hơi siết chặt, nhưng chỉ thoáng qua rồi đưa một tay ra vuốt đầu cô: “Bà Lục, em nói em xem, sao lại tưởng tượng nhiều thế, anh hỏi rồi, bởi vì nhân vật của nó là nữ hiệp, thân thủ tốt, nó bị tổ võ thuật đưa đi huấn luyện!”

“Quay phim thôi qua, thân thủ có thể tốt bao nhiêu? Tiểu Vũ đã vô địch biểu diễn võ thuật toàn quốc đấy!”. Diệp Kiều lại nói.

Hơn mấy tháng không thấy anh em bọn họ rồi, người làm mẹ như cô có thể không nhớ, có thể không đau lòng sao?!

Lục Bắc Kiêu không nói tiếp nữa, xe đã đến trụ sở điện ảnh và truyền hình, nhà đầu tư lớn nhất cho bộ phim này là tập đoàn Dạ Thị, nữ chính thời niên thiếu do Lục Tiểu Vũ thủ vai.

Thời đại binh hoang mã loạn, thổ phỉ chặn đường cướp giật vô cùng càn rỡ, người già yếu và trẻ con cũng không buông tha, ngay cả một chút bạc vụn mà hai tên ăn mày ven đường vừa mới xin được cũng quét cho bằng được!

Trong lúc bọn chúng cầm đao định ra tay với tên ăn mày nhếch nhác bù xù thì một con tuấn mã chạy như bay đến, trên lưng ngựa, một cô gái mặc áo đỏ cầm roi da, cô kéo căng dây cương, tuấn mã lập tức dỏng hai chân lên trời và dừng lại, chiếc roi trong tay cô bay lượn trong không trung, hai gã thổ phỉ bị đánh chạy trối chết!

Hai móng trước của tuấn mã hạ xuống đất, cô gái áo đỏ trên lưng ngựa nhìn thoáng qua một tên ăn mày cao lớn trong đó, khuôn mặt tuấn mỹ không mất đi khí khái anh hùng, nghiêng ngả chúng sinh…

Tên ăn mày cầm cái chén bể trong tay cũng đang nhìn cô, đôi mắt đen láy lạnh lùng vốn dĩ dưới mái tóc rối bù nhất thời long lanh những chấm sáng nhỏ!

Tuấn mã vội vã rời đi…

“Cậu chủ, không bị thương chứ! Cậu chủ?”. Tên ăn mày kia thấp giọng hỏi.

“Cắt!”. Giọng nói của đạo diễn kéo lại hồn của Lục Bắc Kiêu đang xem con gái diễn về, anh hoàn hồn, vươn cánh tay ra, nặng nề ôm cả vai Diệp Kiều bên cạnh, siết chặt.

Như anh dự đoán, cô gái áo đỏ thường xuất hiện trong giấc mơ của anh, đúng là bà Lục của anh ở kiếp trước, tên ăn mày được cô cứu chính là thiếu tướng Lục anh – để an toàn đi qua khu vực của đối thủ một mất một còn mà phải hóa trang thành ăn mày.

Chỉ một cái nhìn thoáng qua, mà đã khiến anh say đắm cô nghìn năm!

Đó là lần đầu tiên trong đời thiếu tướng Lục rung động với phụ nữ, cũng là lần rung động duy nhất của anh trong ba đời, người phụ nữ khiến anh yêu đến chết cũng không đổi!

Lúc trước anh có từng hỏi Tiểu Thất, Tiểu Thất nói, cha cứ đi xem cảnh đầu tiên của chị con là hiểu!

Đây cũng là nguyên nhân mà Dạ Thất tốn rất nhiều tiền để đầu tư vào bộ phim mà khả năng là không kiếm được bao nhiêu này!

“Thì ra, đời trước là em cứu anh, anh nhất kiến chung tình với em!”. Diệp Kiều cũng xem như thấy rõ, tên ăn mày kia chính là thiếu tướng Lục.

Cô nghe Tiểu Thất nói, sau đó cô còn từng làm gián điệp, quyến rũ anh nữa!

Bây giờ nghĩ lại, chính mình kiếp trước cũng ngốc, đều bị thiếu tướng Lục người ta nhớ rõ ràng, cô còn ngu ngốc đi đóng giả ca nữ làm gián điệp, không phải bị anh liếc mắt một cái là nhận ra sao?!

Nhưng Lục đại ma vương vẫn không vạch trần cô, phối hợp diễn kịch với cô, bày ra lưới tình cuốn cô vào!

Sau khi nghe đạo diễn hô “Cắt!”, nữ hiệp Lục Tiểu Vũ mặc áo đỏ chạy về phía cha mẹ, Diệp Kiều bước tới lấy ngón cái cạo lớp trang điểm trên mặt cô: “Để mẹ nhìn xem có ăn nắng đen đi không!”

Cô muốn chắc chắn xem Lục Tiểu Vũ có thật sự bị Lục đại ma vương bí mật đưa đi huấn luyện hay không!

“Mẹ, đều huấn luyện trong nhà mà, sao mà rám đen đượcc?!”. Lục Tiểu Vũ cười nói, chủ động hôn một cái lên gò má Diệp Kiều!

Diệp Kiều quả thật được thương mà sợ!

Con nhóc này thật hiểu chuyện, biết hôn mẹ nữa!

Lục Bắc Kiêu thì khoác thêm áo lông cho con gái.

Thấy cô nhóc chỉ rắn chắc hơn, dường như không có gì khác với trước kia, Diệp Kiều mới yên tâm.

Làm mẹ, rốt cuộc cũng có tư tâm, nào cam làm để con gái như hoa như ngọc chịu khổ!

Cô không để ý đến ánh mắt của hai cha con bọn họ sau lưng cô.

“Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Bạch Thái đấy!”. Lục Tiểu Vũ lấy điện thoại di động của mình qua, vô thức muốn gửi tin nhắn cho cậu, lại ý thức được, thằng nhóc thúi đó vẫn đang huấn luyện!

“Tiểu Vũ, con mau đi tẩy trang đi, bây giờ chúng ta hẹn Lâm Dương ăn cơm, vừa vặn con bé nghỉ đông rồi!”. Diệp Kiều nói.

Lục Tiểu Vũ nhanh chóng đi.

Trong mấy tháng nay, Diệp Kiều không bớt quan tâm Lâm Dương, không chăm sóc Lâm Dương cho tốt, sau này Lục Tiểu Cổn về tạo phản thì sao?!

Chín giờ tối, Lâm Dương ăn cơm với người nhà họ Lục xong, trở lại nhà ông Khương, chỉ thấy Khương Dao Dao vội vội vàng vàng chạy từ nhà ra, suýt nữa đâm trúng cô, cô đang định nói cô ta thì Khương Dao Dao đã chạy ra ngoài rồi.

Cô ta lại làm ra chuyện xấu gì đây?!

Lâm Dương nghi ngờ nghĩ, vừa mới vào nhà, lúc nhìn thấy hình ảnh ở cầu thang, sắc mặt cô lập tức thay đổi nghiêm trọng, lập tức hét lên: “Ông nội!”

Ông Khương hình như là ngã từ trên cầu thang xuống, nằm yên trên mặt đất…

Bình Luận (0)
Comment