Tiêu Đề: Cô còn là người sao?!
Ông Khương ngã trên mặt đất không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi hé mở, Lâm Dương quỳ trên mặt đất, không dám động vào ông, sợ gây thương tổn cho ông lần thứ hai, cô vừa kêu vừa gọi 120!
Nhân viên tổng đài 120 hỏi cô mấy vấn đề trong điện thoại, vừa chỉ dẫn cô, ví dụ như ông có còn hơi thở, nhịp đập không, cô xác định vẫn còn, nhân viên tổng đài bảo cô không nên động vào ông.
“Ông nội! Ông tỉnh lại đi!”. Cô vừa khóc vừa gọi.
Chắc chắn là Khương Dao Dao và ông nội đã xảy ra xung đột gì đó, ông nội chắc hẳn đã bị ngã từ trên cầu thang xuống, một chiếc dép của ông vẫn đang còn nằm trên cầu thang!
Khoảng hai mươi phút sau, xe cứu thương đến.
Ông Khương được đưa lên xe cứu thương, Lâm Dương cũng đi theo đến bệnh viện!
Vừa đến bệnh viện, ông được thông báo là lâm vào trạng thái nguy kịch, đột ngột xuất huyết não, lượng xuất huyết nội sọ đã đạt đến giá trị nguy hiểm, phải lập tức phẫu thuật mổ sọ ngay!
Lâm Dương cũng không phải là cháu ruột của ông, không thể ký tên, cô vừa định gọi cho cha mẹ của Khương Dao Dao thì mẹ của Khương Dao Dao đã chạy tới, bên cạnh còn mang theo Khương Dao Dao.
Thấy cô ta, Lâm Dương rất muốn xông tới xé xác cô ta ra!
“Cô là con dâu của bệnh nhân?!”. Y tá nhìn mẹ của Khương Dao Dao, vội vàng hỏi, bà ta gật đầu.
“Tình hình của bệnh nhân bây giờ rất nguy hiểm, phải lập tức phẫu thuật mổ sọ ngay, mời người nhà nhanh chóng bàn bạc, ký tên phẫu thuật!”
“Cái này mà còn phải bàn bạc sao? Phải phẫu thuật! Tôi ký tên!!”. Mẹ của Khương Dao Dao cũng vội vàng nói.
Ông Khương là chỗ dựa vững chắc duy nhất của cả nhà họ Khương, nếu ông ngã xuống, nhà họ Khương sẽ không còn hy vọng!
“Dương Dương! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”. Mẹ của Khương Dao Dao nhìn Lâm Dương, kích động hỏi.
“Mẹ, chính là cô ta, con tận mắt nhìn thấy Dương Dương đẩy ông nội từ trên cầu thang xuống! Hình như là vì, ông nội trách cô ta yêu sớm!”. Khương Dao Dao khóc lóc nói.
Lâm Dương đang bi phẫn, nghe Khương Dao Dao lên án mình như thế, cô tức giận đến mức toàn thân run rẩy!
“Khương Dao Dao! Cô, cô còn là người sao?!”. Lâm Dương nhìn cô ta chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói.
Mẹ của Khương Dao Dao ở bên cạnh đương nhiên không tin Lâm Dương sẽ đẩy ông cụ từ trên cầu thang xuống, mà bà ta nghe thấy ý trong lời nói của Lâm Dương, ngực đột nhiên căng thẳng.
“Lâm Dương, cô đừng ngậm máu phun người, đó là ông nội ruột của tôi, sao tôi có thể hại ông ấy được?! Tôi đã gọi điện thoại báo cảnh sát, lát nữa cảnh sát sẽ tới bắt cô!”. Khương Dao Dao lau nước mắt, bi phẫn nói.
Lâm Dương cảm thật thật sự vừa đáng buồn vừa nực cười: “Khương Dao Dao, cô không sợ ông nội tỉnh lại rồi đánh chết cô sao?!”
Khương Dao Dao chắc chắn ông nội sẽ không tỉnh lại và làm chứng cho cô sa?! Thế mà lại bị cắn ngược một cú, còn báo cảnh sát!
“Lâm Dương Dương, người sợ ông nội tỉnh lại là cô chứ?!”. Khương Dao Dao tiếp tục diễn kịch, tuy trong lòng đã sớm hoảng sợ đến mức không chịu nổi, nếu ông già tỉnh lại thì sao?!
Ông ấy tốt nhất mãi mãi đừng tỉnh lại, nếu thế thì Lâm Dương có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!
Lâm Dương muốn xông tới xé nát khuôn mặt của Khương Dao Dao lắm rồi, lúc này cũng nhận ra, cái áo khoác ngoài bằng lông lạc đà mặc trên người Khương Dao Dao, chính là của cô!
Cái áo khoác này là cách đây không lâu dì Diệp đã dẫn cô đi mua sắm và mua cho cô!
Ngày hôm nay cô phơi nó ở ban công tầng hai, có phải là Khương Dao Dao mặc trộm áo của cô, bị ông nội phát hiện ra, nên bọn họ xảy ra xung đột không?!
Trên áo khoác còn thiếu một cái nút!
Trong lúc Lâm Dương đang suy đoán thì đã có người mặc đồng phục cảnh sát đi về phía bên này, cô lập tức gọi điện thoại cho Diệp Kiều, nói đơn giản hai ba câu, cảnh sát đã tới trước mặt cô, cô lập tức cúp điện thoại.
“Chính là cô ta! Tôi đã tận mắt nhìn thấy cô ta đẩy ông nội từ trên cầu thang tầng hai xuống!”. Khương Dao Dao chỉ vào Lâm Dương và nói với cảnh sát.